Chiều tối mùng Một mới viết được entry đầu tiên của năm mới, bậy quá!
Ngó qua một lượt các “blog bạn”, thấy nhiều nơi “khai bút đầu xuân” rất hoành tráng, rôm rả. Mới sực nhớ, hồi ở nhà, bó cún cũng hay “khai bút” như thế. Dĩ nhiên, không phải viết lách gì cả, mà thường là… làm bài tập (đa phần là Toán) được giao trong đợt nghỉ Tết, gọi là, cho nó có khí thế trong năm mới. Đáng nhớ nhất là Tết năm lớp 12, nhà chật, bố cún được ông nội đóng cho một cái bàn cơ động, có thể đặt trên… giường để tiện khi “làm việc”. Mà giường thì kê sát cửa sổ, cái sự cặm cụi “khai bút” mùng Một ấy được hàng xóm để ý, rồi bố cún được khen nức nở là “hiếu học”. Cũng phổng mũi ra phết!
Bây giờ thì ngồi vắt óc chả biết viết gì. Khi nãy, TOMATO gọi điện từ Đan Mạch qua chúc Tết, hai anh em buôn chuyện một lúc, đủ thứ, mới nhận ra mình sống tới gần hai phần ba đời người rồi, mà vẫn không làm được gì nên hồn. Ừ, hẳn thế, Chu Du, Bàng Thống… ngày xưa, ở tuổi này, không những làm nên công trạng, mà còn… tịch hết cả rồi ấy chứ! :)
Cơ mà, có nhất thiết phải cứ gồng mình để làm những công to việc nhớn không nhỉ? Hình như bố cún đã từ bỏ những mơ mộng kiểu này rồi: giờ, cứ bế cún, chơi với Thu Vân, là hay! Và những việc lặt vặt nữa, kiểu như ở đâu có mớ hành rẻ (đã kể rồi), lắm khi cũng hay phết đấy! ;)
*
Entry năm mới, mà phải kể lại mấy ngày cuối năm cũ. Đúng là những ngày điên khùng, “hạn” ghê gớm!
Vài ngày nay, thoạt đầu là mẹ cún bị tắc sữa, không làm sao cho ra được, đau ghê gớm, sốt đùng đùng tới gần 39,4 độ. Cún thì không chịu ăn ngoài, nên đói, khóc rầm rĩ cả ngày, làm cả hai bố mẹ kiệt sức. Chưa hết, từ hôm qua bố cún lại bị viêm khớp cả hai chân, sưng vù, đến sáng nay thì không đi lại được, cử động cũng rất khó khăn, phải nhờ cô Tây hàng xóm đưa Thu Vân đi học. Chiều nay chắc cũng phải nhờ cô ấy đón về.
Hôm qua, chiều 30 Tết, bố còn phải đưa mẹ cún đi… châm cứu để giải quyết vụ tắc sữa, bế cún đi cùng, rất chi là lích kích; đến khi về nhà thì đã 5 giờ chiều (tức 11 giờ ở Việt Nam). Mẹ cún cuống cuồng đi nấu nướng, chuẩn bị các thứ, đến 6 giờ kém 5 (tức gần Giao thừa ở nhà) thì xong, vậy là còn kịp cúng. Nhưng mà đến đêm thì khổ quá, cún không ngủ được gì cả, vì đói… Cả bố lẫn mẹ đều bạc nhược cả!
Năm hết Tết đến mà “hạn” thế không biết!
Đúng là có những lúc mình lao vào công việc, khi làm thì hăng, và cố, nhưng sau đó, mới thấy người như bị “tan đá”, ra rời và… ê chề ;). Mới thấy sức khỏe là cái quan trọng: không có sức thì chả làm được gì! Tàu nó lập Tam Sa, chứ Nhất Sa, Nhị Sa đi nữa thì cũng chịu!
*
Chuyện vui vẻ hơn nhỉ? Chương trình VTV4 đón Xuân năm nay có vẻ phong phú, bố cún tuy rất… vô cảm mà xem cũng thấy nhớ nhà. Và có lúc, bất giác, còn… hân hoan trước thực tại và viễn cảnh “đi tới” của Việt Nam ;) Thậm chí, trong số các show hài vui khỏe trẻ trung (mà bố cún vốn dĩ dị ứng kịch liệt) thì show về ông Táo (là cái các năm khác bố cún không bao giờ xem), có lúc còn khiến bố cún cười, thế mới lạ ;)
Tuy nhiên, trong số các tin tức, report, nghe cái này cũng khiến bố cún hơi suy nghĩ. Nhân dịp Tết, các vị lãnh đạo ta hay đi thăm đơn vị này, binh chủng nọ, để củng cố các cơ quan công quyền, âu cũng là lẽ tự nhiên. Có điều, khi nói về nhiệm vụ của quân đội ta, một vị lãnh đạo tối cao đưa ra một list, đứng đầu là “bảo vệ Đảng, bảo vệ CNXH” và hàng loạt bổn phận khác, mà hình như không thấy có một “chức năng” rất căn bản là bảo vệ biên cương, bảo toàn lãnh thổ quốc gia :(. Hơi lạ…
Tết của cộng đồng bên này thì đã làm từ hôm 2-2 Tây (26 Tết), report các kiểu trên NCTG (kiểu official) rất nhiều, nên không nói lại nữa. Màn thích nhất với bố cún, vẫn là các cô trẻ măng vận áo dài đi lại như mắc cửi. Hôm trước lượn qua blog Trang Hạ, thấy Hoa ngỏ ý muốn, vào một lúc nào đó, có thể thực hiện “dự án giới thiệu văn hóa Việt Nam tại nước ngoài mà tuyệt đối không có sự xuất hiện của áo dài nón lá cùng với nem và phở” - ý tưởng đó hay (và cũng… điên rồ ;)), nhưng mà nếu áo dài (hay cả nem và phở) mà đặt đúng chỗ (đúng cô ;)), thì cũng không tồi đâu.
Có một clip về vụ áo dài áo ngắn ở đây, bà con có thể load về xem. Chất lượng không tốt lắm, nhưng mà xem loáng thoáng cũng tạm được.
*
Quay lại đề tài (thường trực về) cún, phải ghi lại ở đây, kẻo quên:
- Cún đúng là… con trai! Không như Thu Vân, cún mạnh mẽ phết. Trước khi hắt xì hơi, hay ngáp… cún hay gào lên một câu để… báo trước. Hoặc là, có lỡ… trung tiện thì… rõ to, “lôi động Nam bang”, như người lớn ;). Nhưng “hành sự” xong thì hay òa lên khóc, có thể vì ngượng, hoặc vì ngạc nhiên không hiểu sao lại như thế!
- Hôm nay là cún tròn 2 tháng, chưa cân xem tăng giảm thế nào. Mẹ cún thì cứ xót xa, bảo là mấy bữa cún đói ăn, nên tọp đi. Nhưng có lẽ không phải vậy: bố cứ bế cún một lúc là thấy chồn tay rồi.
- Cún thích hóng hớt chuyện với bà nội, hôm nay bà qua mừng tuổi và chơi với cún một lúc, cún khoái trá lắm. Ảnh minh họa là chụp trong vụ này…
PS. Đang 1 tay bế cún, 1 tay viết. Tự nhiên, trong giấc ngủ mơ màng, cún phá lên cười rất xinh và vô tư lự. Chắc là đang mơ ngủ đi chơi với bạn gái đây...
3 nhận xét:
Không sao mà, vất vả một chút mới xứng với cậu bé Tứ Quý chứ! Bố mẹ sau sẽ được nhờ!
Lì xì cho Cún này hi hi... :)
Bận rộn ghê quá! Trung tâm là Cún, làm em nhớ cái thời cách đây gần 4 năm. Em cũng bị tắc sữa đến 3 lần. Không sốt nhưng đau gần ngất. Cái tội ti to, sữa nhìu mà không làm nào cho con bú hết đc. Lúc đó tức anh ách vì ti to nữa chứ :P
Để tránh bị tắc sữa lần nữa, anh bẩu chị vắt 1nửa mỗi bầu sữa ra cốc, đổ bằng thìa cho bé ăn thêm trước những lúc bú. Như thế vừa thông tia sữa, bé vừa bú dễ hơn vì sữa xuống đều. Có thể lúc đầu chưa quen nhưng chịu khó huấn luyện là đc hết :D
@ 2Ti: Đã thử các kiểu. Về lý thuyết nói chung anh có biết sơ sơ, vì có nghiên cứu ;). Nhưng thực tiễn thì mỗi "ca" mỗi khác ;)
@ Mẹ Dế: Quý (quỷ) từ này ghê phết đất, chắc chắn là đanh đá hơn bố...
Đăng nhận xét