29/5/09

Loa phường

9 nhận xét



Bạn Linh có bài bình luận về loa phường, rất hay, như thường lệ, nhân vụ "Báo Mỹ viết về 'loa phường' Hà Nội" trên VNE.

Ở đây, chỉ nói về cảm tưởng cá nhân của bố cún về loa phường trong vài... giai đoạn cuộc đời :).

1. Độ ba chục năm trước, không nhớ rõ lắm, nhưng hình như cứ độ 5 giờ sáng là đã có loa rồi.

Thời ấy, tin chả có gì, nên loa, trước hết, có chức năng là hàng sáng khua mọi người dậy để... tập thể dục, theo phương châm "Khỏe vì nước kiến thiết quốc gia". Vả lại, "con người mới XHCN", tất nhiên không được sa đà chuyện ăn nằm...

Lũ trẻ cùng phố với bố cún dạo đó, đứa nào đứa nấy rách như tổ đỉa. Cả hội, chỉ độc một thằng, tên là Hiển, có một trái bóng da. Nịnh nó chán, nó mới cho đá. Mỗi lần cần bơm bóng, mà không phải lúc nào cũng có bơm, cả mấy chục đứa phải ghé miệng thổi, phùng mồm trợn má. Bóng thì lồi lõm, vỏ ngoài vá chằng vá đụp, trông rất "phản cảm".

Một dạo, vào mùa hè, thằng Hiển tự nhiên... thảo, rủ cả lũ cứ sáng sớm, khi nào có loa, thì chạy dọc đường Thụy Khuê lên sân Quán Thánh, chừng 1km. Đá một trận tơi bời ở đó, xong lại kéo nhau ra Hồ Tây tắm truồng.

Công nhận, những lúc ấy, tiếng loa phường réo rắt, nhạc hoành tráng, rất kích động tinh thần... thiếu niên. :)

Nhưng được vài bữa thì quả bóng bị thằng chết tiệt nào đó sút một cú cực mạnh, bắn vào bụi gai, nổ luôn. Mà dừng ở lúc đấy là phải, vì bố cún sau mấy ngày đầu hăng hái, sau tinh thần có phần xuống vì đang tuổi ăn tuổi ngủ, mà bữa cơm thì có mấy pờ-rô-tít đâu, nên vận động mạnh thường xuyên vào sáng sớm, kể cũng mệt...

2. Cuối năm 2003, bố cún về thăm nhà lần đầu sau 19 năm. Dĩ nhiên, trong đầu đầy những suy nghĩ (rất hợp lý) như bạn Linh, về "không gian cá nhân, riêng tư", về "quyền tự quyết" (thích nghe cái gì, hay không).

Sáng đầu tiên, tỉnh dậy, rất sớm, không phải do tiếng loa phường, mà bởi tiếng gà gáy, tiếng chửi bới ở nhà hàng xóm (nhà ấy có một bà cụ tính rất tốt, chỉ tội thích mắng mỏ chồng con, nhưng rồi ai cũng lấy đó làm, quen, không hề hấn gì cả), tiếng rao, rồi vô vàn thứ tiếng khác nữa. "Không gian riêng tư", như vậy, đã bị xâm phạm, mà mình chả làm gì được. Việt Nam là vậy ;)

Rồi, dĩ nhiên, kế đến là cái loa phường với những tin tức đa phần không mấy bổ ích. Nhưng quan sát kỹ thì dường như trò tuyên truyền, nhồi sọ qua phương tiện "thông tin đại chúng" này được/ bị "tích hợp" vào đời sống của cư dân quá rồi, nên không mấy ai lấy làm rầu.

Hoặc giả, phải có điều tra, thống kê khoa học hẳn hoi, thì mới biết được dân tình yêu ghét nó thế nào, tỉ lệ bao nhiêu...

3. Cuối năm ngoái, bố cún cùng ông về quê Quảng Ngãi. Có ngủ 1 đêm tại một khách sạn Đà Nẵng do người nhà thuê cho từ trước.

Khách sạn, có lẽ thuộc sở hữu nhà nước xưa, kiểu như một nhà công đoàn gì đó, đến giờ cũng chả biết đã tư nhân hóa chưa - vấn đề là chăn đệm mọi thứ hôi rình nhớp nháp ẩm mốc như thể cả trăm năm không ai lui tới, mà giá hình như cũng không rẻ. Không sao, ngủ có một đêm, vả lại, quê mình nó thế.

Chập chờn cả đêm không ngủ được, thì rạng sáng, rõ sớm, đã bị ngay cái loa mắc ở cột điện sát bên ngoài tra tấn. Không rõ là những tin tức gì vì bố cún nghe không ra, mặc dù có căng tai ra theo dõi (đằng nào cũng không ngủ được, vả lại, mấy hôm không vào được Net, có phần tụt hậu :)).

Tuy nhiên, cũng không bực lắm. Hình như, về thăm nhà ít bữa, cái cảm giác kiên nhẫn trộn lẫn hoài niệm (một cách vô ý thức) dâng lên rất mạnh. Chứ bên này, thằng hàng xóm làm sinh nhật, bật đài to nhảy nhót muộn muộn là mình tím mặt, sang hằm hè chỉ chực gây sự rồi.

Cho dù, mình ở nhờ chúng nó!

3. Cái lý và cái tình nhiều khi nó vớ vẩn luyên thuyên như vậy đấy.

Lắm khi, cái gì bị nhồi cho thành quen, mòn mỏi, thì đâm ra mình có xu hướng chấp nhận nó, coi nó là một phần của đời mình, dù lúc này lúc khác có thể khó chịu, nhưng mình cũng "chịu được", thậm chí còn có... tình cảm với nó, gán cho nó những mỹ từ mà hiển nhiên nó không có (ví dụ, coi nó là một... nét văn hóa :).

Cho dù, xét theo lý, thì trò loa liếc này vi phạm đủ các quyền cá nhân. Và người dân, tất nhiên là có thể, thậm chí, có quyền đề nghị bỏ béng nó đi, vì nó được thực hiện bằng tiền dân...

(*) Bên "Tiền Phong" cũng có diễn đàn về loa phường, ở đây. Ảnh minh họa trên được chổm từ đó.s1`

27/5/09

Lại bàn về ứng xử của quan chức Việt Nam

4 nhận xét



1. myselfvn, sau một thời gian dài đi tu, ở ẩn và càu nhàu vì chuyện viếng thăm đều đặn blog bố cún, mà không thấy "có gì tương tự xảy ra với cuộc đời" (như của Hana), đã "tái xuất giang hồ" với một entry đầy rẫy bức xúc.

Lý do, thì xuất phát từ một bài trên blog Minh T, đang làm thiên hạ xôn xao vài bữa nay.

Có người nghi ngờ về tính xác tín của entry ấy, nhưng đa số dường như tin câu chuyện được thuật lại trong đó.

Ở đây, hình như vấn đề là niềm tin, mà trên talawas cũng đã bàn tới.

Khi một tác giả bảo rằng, trong vụ bô-xít, Chính phủ đã bảo thế rồi, phải tin Chính phủ chứ. Thì nhiều người, ồ ạt, bảo tin sao được, đã có bao tiền lệ cho thấy không nên tin rồi :((

Dường như vụ này cũng vậy: chưa cần biết đầu cua tai nheo ra sao, thực hư thế nào, nhưng đa số người đọc, thấy có thể tin được, vì chuyện quan chức Việt Nam nói chung, và quan chức ngoại giao nói riêng, có những phi vụ rất lùm xùm và bê bối, đã trở nên quá quen thuộc trên báo chí.

Dĩ nhiên, quá quen thuộc, không có nghĩa là không nên làm sáng tỏ vụ này, và không nên bức xúc hay cảm thấy nhục nhã nếu đó là sự thật. Ngược lại!

2. Bài viết của Hana về "cách cư xử của quan chức Việt Nam", được/ bị các bạn "Việt Nam Tự Do" đưa lại ở đây, với tựa đề đã edit một tẹo: "Cách cư xử của các quan chức Cộng sản Việt Nam".

Kể ra, sửa như thế cũng không sai lắm về ngữ nghĩa, vì phàm đã quan chức, gần như đương nhiên, đa phần phải là đảng viên.

Tuy nhiên, tự tiện edit để "tổng quát hóa" lên như thế, bấy nay, có vẻ cũng rất đặc thù cho cung cách của các bạn báo chí "đấu tranh cho dân chủ & nhân quyền" ở ngoài này.

Coi chừng, có thể "lợi bất cập hại", các bạn ạ...

(*) Minh họa (ít liên quan đến đề tài): Trong khi Việt Nam hay "có tiếng" vì sự tệ hại trong cư xử của một số quan chức, thì ở Hungary, cách đây 2 năm, quan chức có quá khứ gợi tình cũng bị công luận kêu ca để rồi phải từ chức tức thì. Rõ rách việc!

26/5/09

Họp Quốc hội

1 nhận xét



1. VTV4 mấy hôm nay có đưa tin về kỳ họp Quốc hội đang diễn ra, nhưng với phong cách „định hướng dư luận” đặc thù.

Ví dụ, nhắc đến vấn đề bô-xít thì tuyền đưa hình ảnh và ý kiến mấy vị dân biểu Lâm Đồng và Đăk Nông, hồ hởi „khen ngợi” quyết sách của Chính phủ, coi đại dự án bô-xít sẽ góp phần... „nâng cao dân trí”, „đưa ánh sáng văn hóa vào vùng sâu” cho cư dân trong vùng ;)

Cấm thấy mấy ý kiến phản biện của các vị cấp tiến, như của thân phụ Hana (ông Nguyễn Minh Thuyết - ảnh trên) đâu cả!

2. Đọc mấy chục bài phát biểu, thấy rất nhiều vị vẫn chưa ý thức được về chức năng của mình: nghe lời dân bảo („dân biểu” mà), để đại diện cho dân mà đấu tranh!

Một hình ảnh nữa cũng khá phản cảm là đa số các vị đều giương mục kỉnh, đọc tham luận ê a rất ngán! Có vị còn giơ lên tận mắt để đọc.

Nếu vậy, cần gì họp? In hết các tham luận thành một tập, phát cho các dân biểu tự đọc, có hơn không? Đỡ tốn kém và mất thời gian ngồi trong phòng...

25/5/09

Hana

8 nhận xét



1. Trong giới giang hồ trên mạng, Hana hiển nhiên là một tay đại bút.

Về thơ, ngót hai trăm bài, bài nào bài nấy đều thảm và nhảm.

Về văn xuôi, đôi ba chục truyện ngắn, tiểu phẩm, thảy đều lộ rõ sự bế tắc trong tình trường ;)

"Văn tức là người", nên sự nghiệp "kén (chú) rể" (*) của Hana nhìn chung là hoành tráng, kéo dài nhiều... kế hoạch 5 năm, và thường là... không đạt kế hoạch, thì đúng hơn là vượt mức ;)

2. Tuy nhiên, mọi sự đã chấm dứt từ hôm nay: cô dâu đã được/bị một chàng đại bàng cắp đi, mọi nhẽ!

Mà cái hay là, trong câu chuyện này, cố nhiên có sự góp mặt của bá quan văn võ, nhưng vạn sự khởi đầu, lại xuất phát từ cái blog này :)

Như vậy, sự tồn tại của blog bố cún, xem ra không đến nỗi vô nghĩa!

3. Tấn trò đời, bố cún bây giờ khó hy vọng những "kiệt tác văn nghệ" màu sắc lãng mạn của Hana :). Thôi thì đành chờ mong những bài theo xu hướng "xã hội" vậy ;)

Chúc "bách niên giai lão" thì có vẻ cổ, không hợp với "tư duy" thời hiện đại, nhưng có lẽ vẫn nên kỳ vọng đôi nam thanh nữ tú chịu đựng nhau lâu dài - cái đó tối quan trọng! :)

Hỉ hả nhé, Hana! :)

(*) Bà con nào từng xem bộ phim "Kén rể" thời bao cấp ở Việt Nam, thì ý thức được "đoạn trường tân thanh" trong vụ này ;)

23/5/09

VTV các kiểu

4 nhận xét


1. Vẫn biết VTV được lập ra để toa rập và phụ họa chính quyền, có phải báo chí độc lập đâu mà đòi với chả hỏi? Nhưng cái màn tương phim "hướng dẫn dư luận" trong vụ bô-xít ngay trước kỳ họp Quốc hội lần này, thì quá lố! ("Tuần Việt Nam" đã report ở đây và Hana thì bình luận ở đây).

Như Hana có để ý, lời dẫn của TVN khá đểu: loại phim "minh họa" như thế, rặt những tuyên truyền, "nhồi sọ" một chiều, lấy đâu ra mà "tạo nên dư luận nhiều chiều trong xã hội cũng như ngoài hành lang Quốc hội." :)

TVN lại còn "chơi xỏ" nữa, khi viết: "... cũng nhằm đảm bảo tính đa chiều của truyền thông, "Tuần Việt Nam" xin tóm lược một số nội dung chính trong bộ phim tài liệu đó". Thông lệ, nếu đưa bài vở gì có vẻ "trái chiều", "lề trái"... thì báo chí ta mới phải rào đón thế, đằng này... ;)

Mà ngay cả cái tít của TVN - "VTV: Bô-xít sẽ thay đổi diện mạo Tây Nguyên?" (lưu ý dấu chấm hỏi, ?) - cũng toát lên sự châm biếm rồi, trong khi nội dung bộ phim của VTV là một khẳng định đanh thép cho tính đúng đắn của chủ trương khai thác bô-xít tại Tây Nguyên.

2. Mấy hôm nay, VTV4 lăng-xê rầm rộ đêm nhạc "Tiếng lòng Hữu Ước", coi đó là "tấm lòng nhân ái bao la của một vị tướng..." Nghe, cứ như đang nhắc tới... Bác Hồ, hoặc tướng... Giáp :)

Xem quảng cáo đã ngán đến tận cổ, nên chả buồn coi nữa (cho dù có một số chiến tướng hát hay mọi nhẽ, như Tùng Dương, Trọng Tấn, v.v..., hoặc mỹ nữ như Hồ Quỳnh Hương...)

3. Phàn nàn mấy vụ VTV với người bạn làm báo ở nhà, thì được nhận một đánh giá: "Cave chuyên nghiệp, anh chấp làm gì?"

Ô hay! Cave chuyên nghiệp thì tốt chứ, hay chứ, vì họ biết họ cần phục vụ tử tế nhu cầu "người tiêu dùng", chứ không thể làm ăn vô trách nhiệm, lừa đảo được.

Còn mấy anh VTV này, thử xem lại đã phục vụ được gì "Thượng đế", là người dân đã và đang nuôi họ?

(*) Minh họa (giật của Nguyễn Trung): Chè và cafe mọc rất tốt nơi sẽ bị bốc đi để khai thác bauxite.

19/5/09

Trong vòng tay em...

9 nhận xét




Hôm qua đi đường, bố cún nhặt được 1 tờ báo Quận, loại phát không, nhưng khá nhiều thông tin bổ ích.

Trong ấy, có bài nói về kỷ niệm 100 năm ngày sinh của một nhà thơ Hungary là Radnóti Miklós (1904-1944), được coi là đại diện xuất chúng của nền thơ ca hiện đại Hung.

Bố cún chưa đọc ông này, cũng như có lẽ đa số phụ huynh Việt Nam ở đây, tự hào vì "ấn" được con mình vào một "trường điểm" tại Budapest mang tên ông, nhưng cấm biết ông là ai :)

Tờ báo miễn phí có đăng một bài thơ ngắn của Radnóti. Cũng như rất nhiều bài thơ tình tương tự, hình như không cần ý tứ gì nổi trội, nhưng bao giờ cũng gây cảm động (dịch ý):

Trong vòng tay em
anh được ru
lặng lẽ.
Trong vòng tay anh
em được ru
lặng lẽ.
Trong vòng tay em, anh là cậu bé
âm thầm.
Trong vòng tay anh, em là cô bé
âm thầm.
Trong vòng tay, em ôm anh
mỗi khi anh sợ hãi.
Trong vòng tay, anh ôm em
và anh không sợ hãi.
Trong vòng tay em
tĩnh lặng vô biên của cái chết
cũng sẽ chẳng còn khiến anh sợ hãi
Trong vòng tay em
anh qua cái chết
như qua một giấc mơ

("Trong vòng tay em")

Nhờ Hana "chuyển thể" thành thơ bài này cho anh nhá...

(*) Minh họa: của 1 blogger Hungary.

18/5/09

Nhục nhã!

2 nhận xét




Quốc hội Việt Nam, thông qua ông Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Trần Đình Đàn, lại có một động thái hết sức nhục nhã khi tuyên bố "hoàn toàn ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít".

Lý do được đưa ra rất đơn giản, là vì "chủ trương này đã được Đảng và Nhà nước ta nói ngay từ Đại hội IX và X của Đảng. Ngày 24-4, Bộ Chính trị đã ra thông báo về chủ trương tổ chức khai thác, quản lý khai thác giá trị công nghiệp nhằm phát triển đất nước, khu vực Tây Nguyên".

Và nếu Đảng (Nhà nước) đã "phán" vậy, thì theo ông Đàn: "Chắc chắn Quốc hội sẽ hoàn toàn ủng hộ. Về việc làm như thế nào, triển khai thế nào, dự án nào cần làm, quy hoạch thế nào là trách nhiệm của cơ quan hành pháp là Chính phủ".

Xin lỗi ông, vậy Quốc hội của các ông tồn tại để làm gì? Đã là "nghị gật", hiển nhiên, bét ra quý vị cũng nên có chút liêm sỉ chớ có bô bô ra thế chứ? Vài bữa nữa, cứ để đem ra "bàn bạc dân chủ", có phe ủng hộ, phe phản đối, rồi bố trí để phe ủng hộ chiến thắng (đừng tuyệt đối quá, nên sắp đặt căng thẳng một chút cho nó "phản ánh sự thật"), thi dân chúng tôi khắc im họng, cũng có nói được gì đâu?

Đằng này... bức xúc quá!

(*) Ảnh: Ông Trần Đình Đàn, hy vọng sẽ được "lưu danh thiên cổ" với phát biểu không thể... thúi hơn, ở trên!

16/5/09

Concert nhân... sinh nhật Thu Vân :)

12 nhận xét



Hôm nay là sinh nhật Thu Vân, con tròn (*) 10 tuổi.

Cũng đúng hôm nay, dàn đồng ca của trường Thu Vân tham dự một concert ở Áo, nhân kỷ niệm 200 năm ngày mất của Joseph Haydn (1732-1809) – Áo coi 2009 là Năm Haydn (Haydn-Jahr).

Thu Vân không hát vì thuộc chorus thiếu nhi (còn bữa nay chorus thiếu niên diễn), nhưng cũng muốn đi cổ vũ các anh chị. Mẹ thì bảo, coi như đây là quà sinh nhật cho Thu Vân, nên hai bố con sẽ rong ruổi qua Áo Quốc để xem concert. :)

Gọi là Áo cho... oách, chứ thực ra thành phố nhỏ này (Việt Nam có lẽ gọi là thị trấn) – tiếng Áo là Eisenstadt - chỉ vỏn vẹn chừng 12 ngàn dân, và cách biên giới Hungary có 12 km.

Thời trước, nó thuộc về Hung (Hung gọi là Kismarton), đến tận 1921, khi Hiệp ước Hòa bình Trianon (chấm dứt Đệ nhất Thế chiến) khiến Hungary mất hai phần ba dân số và hai phần ba diện tích. Hiện, Eisenstadt là thủ phủ của tiểu bang Burgenland (Áo).

Vốn là vùng đất của dòng họ quý tộc nổi tiếng Esterházy (Hungary) nên danh thắng lớn nhất ở Eisenstadt là Cung điện Esterházy, nơi diễn ra concert hôm nay. (Việc tổ chức các concert cho thanh thiếu niên ở những nơi „đô hội”, long trọng như vậy cũng góp phần để lũ nhóc bên này thêm yêu âm nhạc, và để thể hiện sự tôn trọng hội „chíp hôi”, „trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai”).

Haydn có câu, đại ý „cả thế giới hiểu ngôn ngữ của tôi”, ngụ ý ngôn ngữ của âm nhạc. Đúng phết, và càng cần thiết trong thời đại đảo điên này...

(*) Chuyện vuông, tròn. Nhật ký ông nội cún ghi lại cho bố, thời bố 4 tuổi. Khi nhà bảo „ngày mai con tròn 4 tuổi”, thì bố vặn lại: „Thế hôm nay con vuông 4 tuổi à?” Rồi bố còn đòi hỏi: „Mai không tổ chức thì còn gì là „tròn trịa” nữa!” Đại loại hồi nhỏ bố hay „trứng khôn hơn vịt” như thế, nhiều khi rất khó chịu, hay bị mắng là „lý sự cùn!" :)

11/5/09

Báo cáo nhân quyền

3 nhận xét



Vụ Việt Nam báo cáo về nhân quyền tại LHQ được coi là một tin nổi bật về chính trị trong vài bữa nay. "VietNamNet" có hẳn tường thuật tại trận từ Geneva, Thụy Sỹ.

Tất nhiên, kết quả vụ báo cáo nhân quyền này, thì không cần xem báo cũng biết: chắc chắn phải "thành công rực rỡ" :). Như bố cún còn nhớ, thời ngay sau 1975, cụ Phạm Văn Đồng, thủ tướng bất lực nắm quyền dài nhất trong lịch sử (Việt Nam và thế giới), có tuyên bố (hình như với các ký giả quốc tế) rằng Việt Nam không hề có tù chính trị, tù vì bất đồng chính kiến (mà "bọn phản động" hay gọi là "tù nhân lương tâm").

Một đất nước chiến tranh triền miên, nội ngoại xâm liên tục, mà thực hiện được điều đó ngay sau ngày thống nhất, thì bây giờ, 34 năm sau, tình hình nhân quyền ắt phải ưu việt. Cái đó miễn bàn!

Cái hay ở đây là một "thừa nhận" rất khéo và tế nhị của phía Việt Nam, mà "VietNamNet" đã diễn đạt rất nhẹ nhàng: "Đề cập tới các thành tựu song Việt Nam cũng thừa nhận các thách thức, khó khăn phải đối mặt trong việc đảm bảo thực hiện quyền con người, có lúc còn để xảy ra vi phạm, ảnh hưởng đến việc thụ hưởng quyền của người dân".

"Có lúc xảy ra vi phạm", nghĩa là cũng không mấy khi. Và, "các thách thức, khó khăn phải đối mặt", nghe cứ như nó đến từ đâu, có thể từ bên ngoài (bọn phản động), hoặc do những lý do "khách quan", chả phải do chính quyền không muốn ;)

Tay ký giả nào "chấp bút" những dòng ấy, thật là bậc đại bút ;)

*

Trong khi Việt Nam không hề có vấn đề nhân quyền, thì tại Hung, tình trạng nhân quyền ngày càng tồi tệ: dân tham gia biểu tình, đập phá ở trung tâm thành phố, thì hay bị cảnh sát ngăn cản, thỉnh thoảng còn "hành hung" họ (ảnh trên); các tổ chức dân sự muốn kiểm soát sự trong sạch của chính phủ, thì đôi lúc không được chính phủ sẵn lòng hợp tác, không được chia sẻ lập tức những "bí mật" quốc gia như họ đòi hỏi.

Thật là một thảm họa (nhiều cư dân đã kiện Hungary trên Tòa án Nhân quyền Châu Âu vì quá bức xúc trước những sự này)!

9/5/09

Mother's day

5 nhận xét



1. Ngày mai là Ngày các Bà Mẹ ở nhiều nước (Việt Nam mình cũng "xài" ngày này), nhưng ở Hungary thì đã tổ chức từ ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Năm.

Nói đến ngày này và đến Mẹ, ai cũng nhớ nhiều áng văn thơ nhạc họa quen thuộc.

Ở tầm loàng xoàng, có bài hát "Chỉ có một trên đời" của Trương Quang Lục (nghe đâu phần lời là "đạo" của Liên Xô?):

Trên trời cao có muôn ngàn ánh sao
Trên đồng xa có muôn ngàn cây lúa
Con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca
Cây trong vườn có muôn ngàn lá hoa
Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời

Thanh cao hơn (và bị nhắc đi nhắc lại đến độ... nhàm chán), thì có "Bông hồng cài áo" của Thích Nhất Hạnh (ca khúc do Phạm Thế Mỹ phổ nhạc thì cá nhân bố cún không thích lắm, vì có cái gì cải lương, hát lên nghe chừng... giả tạo).

Hay, trường ca lớn "Mẹ Việt Nam" của Phạm Duy, mà Doãn Quốc Sỹ đã có bài bình luận "Nghĩa Mẹ tình Mẹ qua những tác phẩm văn nghệ Việt Nam" đọc thấy nao lòng: "Mẹ hiền như ánh đuốc soi sáng lương tâm những lúc đi lạc trong biển sương mù", và Đặng Tiến thì có bài "Mẹ Việt Nam trong nhạc Phạm Duy" tinh tế và nhạy cảm: "Nghe lại "Mẹ Việt Nam", trở lại Mẹ hiền, là về lại Yêu Thương, về lại Cội Nguồn, về với Bản Thân".

Nhưng từ tuần trước, bố cún lại có thêm một "áng" bất hủ khác, trong "tàng thư" đồ sộ: ấy là bài luận tặng mẹ của Thu Vân :)

2. Thu Vân có mấy món quà (ảnh) tặng mẹ từ tuần trước, trong đó có bài luận trên, đặt trong 1 tấm thiệp. Tất cả đều do Thu Vân tự tay làm, trong khuôn khổ giờ thủ công ở trường do cô hướng dẫn, để bọn nhóc về tặng Mẹ.

Đi học về, mẹ và em đang ngủ, Thu Vân rón rén nói thầm với bố, rằng đã chuẩn bị quà cho mẹ, nhắc bố đừng nói gì cả, "cho bất ngờ".

Rồi một lúc sau, do một sơ sẩy gì đó, Thu Vân bị mẹ gọi vào, mắng cho một trận. :)

Không rõ Thu Vân đưa mẹ xem món quà lúc nào, chỉ biết khi bố đi có việc về thì mẹ chuyển cho bố tấm thiệp để dịch cho mẹ. Hình như Thu Vân dọa mẹ rằng bài luận có nội dung "nói xấu" mẹ lắm, nên mẹ có vẻ hồi hộp tợn.

Dịch sơ sơ (và sát ý, giữ nguyên các hành văn Tây, ngồ ngộ của Thu Vân) ra tiếng Việt, nội dung bài luận ấy như vầy:

"Gửi mẹ yêu của con.

Nhân Ngày các Bà Mẹ, con muốn tặng mẹ một bài luận nhỏ này.

Điều căn bản chỉ được nhắc tới sau đây: giờ con mới kể, con có cảm xúc ra sao về mẹ. Các mẹ đều thích được khen con cái, đúng không mẹ? Nếu con hư, mẹ nghiêm khắc mắng con, nhưng mẹ làm điều đó cũng là vì lợi ích của con. Trong cặp mắt nâu của mẹ ánh lên dấu hiệu của tình yêu thương. Mẹ mệt mỏi vì em, vậy mà... con lại hay khiến mẹ bực. Và nếu đôi lúc mẹ có giận con đi nữa, con cũng hiểu được điều đó. Mẹ khó nhọc cùng bố, vất vả với gia đình. Con thích mẹ mỉm cười, khi khi ấy con biết rằng mẹ yêu con, mẹ ở bên cạnh con. Con cũng luôn cảm nhận được điều đó, kể từ khi con ra đời.

Mẹ, con yêu mẹ!

Con bé nhỏ và yêu thương của mẹ"

3. Các bậc phụ huynh thường kể lể về sự bao dung của mình cho con cái, nhưng đã bao giờ họ nghĩ, lắm khi, con cái cũng rất bao dung với họ?

Trong nhà, mẹ cún nghiêm khắc nên có "uy" hơn với hai đứa. Bố thì xuề xòa, ít nói, và có nói chúng nó cũng không nghe. Phần "dạy" con (hiểu theo nghĩa giảng giải, đôi lúc "lên lớp"), bố hay nhường cho mẹ. Cho nên mẹ thường nói rằng, bố "khôn" vì đẩy phần khó cho mẹ, rằng bố có "mắng" bọn nhỏ bao giờ đâu, hèn gì chúng nó quấn bố hơn, và có thể, quý bố hơn mẹ...

Nhưng con trẻ, do trong trắng nên không hề có định kiến, và do thông minh nên không bao giờ hiểu sai những thiện ý mà cha mẹ dành cho chúng. Và cho dù, sinh ra và trưởng thành bên này, hưởng nền giáo dục của Tây thiên về tôn trọng những giá trị cá nhân, quen với suy nghĩ dân chủ và độc lập, sính tự do và không ưa bị can thiệp quá sâu, quá... trắng trợn vào những chuyện mà chúng coi là riêng tư, nhưng chúng luôn phân biệt được đâu là tình thương, đâu là sự lo lắng của cha mẹ. Kể cả, đôi khi, nỗi âu lo cho con cái thường được thể hiện dưới những hình thức cực đoan kiểu Á Đông, hơi tí lại chủ trương "yêu cho roi cho vọt", "cá không ăn muối", "chúng mày chớ có trứng khôn hơn vịt"...

Mới thấy, lũ trẻ bây giờ hơn chúng ta xưa nhiều lắm! Và, cũng cần lắm từ các ông bố bà mẹ, sự ý thức rằng con cái không chỉ là… con cái, mà còn là những người bạn của chúng ta… Như thế, mới mong “’dạy dỗ” được chúng hiệu quả!

Bố mẹ cám ơn Thu Vân, thương con lắm!

1/5/09

Cún du côn

12 nhận xét



Lâu không viết cho cún, thực ra cún đã trở thành một chàng thanh niên thực thụ rồi!

Từ lâu nay, cún đã vượt quá ngưỡng "hung thần" của bố mẹ. Những trò phá của cún nhiều khi để lại hậu quả thảm khốc, ví dụ: sách bị xé, đĩa CD bị dẫm đạp, băng video và cassette bị kéo ra... Nhưng không chỉ trên địa hạt văn hóa phẩm, mà cún có xu hướng phá tất cả những gì cún muốn.

Mẹ bảo cái tính đó, cún thừa hưởng từ bố, "ưa tự do". Cũng đúng phần nào, nhưng phải nói là bố kiên nhẫn hơn cún nhiều. Chứ cún, dạo này, nghĩ ra trò ăn vạ rất láo: muốn làm gì mà không được, hoặc không muốn làm gì mà bố mẹ "khuyến dụ", y như rằng cún bảo lưu một tư thế đáng ghét là người nhũn ra, lăn quay ra sàn, chân tay giãy đành đạch như đỉa phải vôi, khóc vang dội không ngớt (nhiều khi còn nhắm tịt mắt, không quan tâm gì đến trò đời khi hành sự nữa). Cứ mỗi lần thấy cún chuẩn bị cho trò Chí Phèo ấy là bố mẹ biết ngay, cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ nghiêm nghị.

Tính đanh đá của cún còn được áp dụng với người ngoài, chứ không chỉ nội bộ, tại gia. Bữa trước mẹ đưa cún đi dạo ở phố đi bộ, cún thấy một bạn gái người Hung cùng khoảng tuổi, liền sấn đến, nói bi bô linh tinh rồi nhanh như cắt, giật phăng hộp nước 33cc trong tay bạn. Phải khó khăn lắm, mẹ cún mới hoàn trả được trạng thái ban đầu của hộp nước, kết quả là cún làm một tràng rên rỉ rất to, chừng 20 phút, khiến ai nấy kinh hoàng.

Tất nhiên, kèm theo sự hư đốn ấy, cún cũng ý thức được nhiều điều hơn. Mẹ đã dạy được cún biết mắt, mũi, miệng... và làm một số cử chỉ như nhẹo mắt, khịt mũi hoặc đưa tay vào miệng khi họ nói ra những từ đó. Cún khoái chơi ú tim, trốn tìm với chị và bao giờ cũng đoán được khá nhanh chỗ chị trốn. Những trò trèo leo thì cún thạo quá rồi, nhưng bây giờ thêm phi vụ mới là trèo tót sỗ sàng lên bàn gương mà không cần bắc ghế.

Cún nhìn chung cũng là tay thực dụng. Kể từ nụ hôn: bằng lòng ai thì nhào vào hôn ngấu nghiến, dớt dãi chả khác gì hôn kiểu Pháp :). Bà nội đến chơi, bảo thế nào cũng không chiều bà, nhưng khi bà mang sục-cù-là ra thì vui vẻ hòa nhã ngay, gọi dạ bảo vâng khác hắn. (Nói thêm là về ngạch ăn uống, lâu nay cún lười ăn, một bữa cho cún đến mệt, ăn xong lại nhè, nhìn chung là hư đốn).

Về thiên hướng, chưa thấy cún có gì nổi bật. Đã qua cái thời cả ngày cún lăm lăm cái bút (hay cái thìa) đi kiểm sát các phòng, đến nỗi bố có đặt cho cún cái biệt hiệu là "lão già sử phán quan bút", và bắt Thu Vân học cụm từ rối rắm đó. Ngoài ra, cún thỉnh thoảng vẫn thích chơi trò yêu ai thì... ngồi phịch lên mặt, lên bụng hoặc lên các điểm nhạy cảm khác của người đó (chiêu này cả nhà đều đã từng bị). Bới thùng rác htì vô địch! Cho nên, khả năng cún làm... bồi bút, đầu bếp, võ sĩ sumo hoặc nhân viên Công ty Vệ sinh Môi trường, nghe chừng vẫn chưa có gì xác quyết lắm.

Nói vậy thôi, dầu hỗn như ranh, chứ cún cũng ngoan. Vụ đi vòng vèo Châu Âu 5 ngày hồi Phục sinh vừa rồi, cún mà quấy như hồi sang Vienna của cô Hà thì "hỏng hết bánh kẹo". May là dịp này, cún đã biết đi, thậm chí chạy như bay, nên tự giải quyết được những vấn đề bức xúc tâm lý của mình, mà cho bố mẹ và mọi người thăm thú, giao lưu được chút chút...

(*) Minh họa: Tư thế ăn vạ thường trực của cún mỗi khi bị bắt làm gì không thích (ảnh chụp ở Erfurt, Đức nhợn, dịp Phục sinh).