Thu Vân, hàng tuần, mỗi lần bố ra báo là lại giành ngay 1 tờ, đọc phần truyện cười, tiếu lâm rồi cười khúc khích. (Có những truyện Thu Vân không hiểu lắm thì bố lại giải thích, hoặc nếu cần thì dịch ngược ra tiếng Hung để Thu Vân so lại với bản tiếng Việt). Nói thêm là không hiểu sao Thu Vân đặc biệt khoái truyện hề, cứ đến lớp nghe các bạn kể là trên đường bố đón về, thế nào bố cũng bị tra tấn (cả tiếng Hung lẫn tiếng Việt) mà nói thực là nhiều khi bố không hiểu lắm (như ở đây chẳng hạn) ;)
Hết phần cười cợt trên báo, theo khuyến dụ của mẹ, Thu Vân tìm phần “Quà tặng cuộc sống” của cô Cammy, nhất là những mẩu ngắn, đọc ngấu nghiến.
Như vậy, bố làm báo dù mệt mỏi và vô bổ, nhưng cũng có một cái ích nho nhỏ là để Thu Vân không quên tiếng Việt.
Tối nay, Thu Vân vừa làm bố mẹ có một trận cười ngả nghiêng. Số là, mẹ xem xong vài tờ báo cộng đồng của bà con ta ở một nước láng giềng nọ, rồi nhận xét: “Báo này còn chán hơn báo bố Linh!” Thu Vân ứng khẩu ngay: “Như vậy là báo bố cũng chán, chỉ hơn được báo kia thôi chứ gì?” ;)
(*) Minh họa: tờ báo còn nóng hổi trên tay hai bà cháu ;)
1 nhận xét:
hehe
Đăng nhận xét