1. Lâu không report về cún, không phải vì không có chuyện, mà vì chuyện dồn dập, không còn biết viết gì nữa ;)
Bắt đầu từ chuyện gần nhất là bố trông cún, để mẹ cún đi cửa hàng, mua quần áo cho cún. Lý do đơn giản: tất cả những quần áo bố cún mua hồi cún mới sinh, theo phương châm "phòng nhớn", dự trù đủ và vừa trong vòng 1 năm, thì đã chật hết! Mẹ cún mua loại cho trẻ em từ 9-12 tháng, giờ sẽ vừa, nhưng không biết độ 1 tháng nữa thì ra sao?
(Mở ngoặc, so sánh giá cả, mẹ cún rút ra kết luận: cứ vào cửa hàng mua, lựa chọn thoải mái, mẫu mã chỉnh tề, được chọn thoải mái, mà giá lại... rẻ hơn chợ giời của bà con ta & Tàu! Tỉ dụ: một chiếc áo kiểu body, mua cửa hàng có 240 Ft, mà ngoài chợ họ giã 600 Ft! Tức mình, mẹ làm luôn cả bọc 10 cái cho cún! Bình luận thêm: kiểu cách buôn bán thế ni, làm sao mà dân ta còn đất sống nữa cơ chứ! Dân Hung bây giờ cũng rất ít ra chợ và họ có lý: giá cả thì chả chênh lệch mấy nữa, nhưng ra chợ, mua được cái quần cái áo chả biết thử thế nào, tiếng tăm thì các vị nhà mình ngô nghê, dễ bị "ăn chửi" lắm...)
Trong thời gian chừng 2 giờ mẹ cún đi cửa hàng, cún tất nhiên là quấy bố rùng rợn! Khóc, quẫy và nghịch, bố bế kiểu gì cũng có ý kiến. Hồi xưa thì còn có thể bế kiểu để nằm trong lòng, một tay phải bố còn type được, nhưng bây giờ thì... quên khẩn trương: cún không chấp nhận kiểu quan tâm... nửa vời ấy ;)
Tuy nhiên, đó cũng là một biểu hiện cún đã lớn, có thái độ "tự quyết" dứt khoát. Cún đã biết xoay người để ngóng theo bố, và mẹ, rất thích! Ngoài ra, ban đêm, cún cũng đã ngủ được dài hơn, có lúc tới 3-4 tiếng, mẹ chỉ phải cho ăn một lần. Cún vẫn tiếp tục trò mút tay ừng ực, có vẻ rất "phê", đôi khi mút chán thì lăn ra ngủ không cần ru (trẻ con hay ở chỗ, có một sự rất đơn giản là định hướng để đưa tay vào miệng mà không phải lúc nào cũng trúng đích - những khi ấy cún bực lắm, kêu ầm ĩ ;)).
(Mẹ cún bổ sung một chi tiết là cún giờ thích xem TV rồi, hoặc là ngóng màn hình máy tính của bố).
Tạm thế đã, hy vọng thời gian tới cún sẽ vào khuôn khổ hơn ;)
2. Trông con nhỏ, vất vả, mới thấy hồi xưa ông bà nuôi cả 4 cháu nội ngoại, hoàn cảnh thì khổ sở như thế, thật khủng khiếp! Bây giờ, ở bên này cho dù không có người giúp việc, mọi thứ bố mẹ phải làm, nhưng cũng không thiếu thốn gì đáng kể, điều kiện vệ sinh, dịch tễ, xã hội... thì quá tốt, quá lành mạnh. Thế mà sao vẫn thấy mệt mỏi, quá tải, vẫn kêu ca ỏm tỏi hoài?
Hồi bố cún còn nhỏ, 4 đứa cháu phá nhà một cách thường trực, và giường của ông bà thì cái chiếu thẫm màu vì chúng nó tè từng giây, từng phút. Bà nghiêm, quát một tiếng chúng còn sợ. Nhưng ông hiền, lại hay kể chuyện, hay bế cháu, nên 4 đứa, có lúc phân công nhau, đứa véo tai, đứa bẹo mũi ông, chơi những trò nhố nhăng khó tả. Mà ông rất "tân tiến" nhá: mấy chục năm trước, có lúc bà bực quá, phát cho một đứa một cái, thì ông đã khuyên bà "bà đừng làm như thế, ảnh hưởng đến tâm lý chúng nó sau này!" (Khái niệm "tâm lý trẻ em" hồi đó nói chung là không tồn tại ở một nước chuộng bạo lực, lấy roi làm... đầu câu chuyện, như ở ta ;))
Thế mà, cả bố lẫn mẹ cún đều đã có lần quát cún, và bố thì một lần đã nổi cơn tam bành, phát cho cún một cái vào mông, nhưng cún chả hiểu gì, vì đeo khố dày cộp ;)
3. Chuyện khác. Dân Hung 2 năm nay đói khổ quá vì chính sách thắt lưng buộc bụng của chính phủ. Mà chính phủ thì biện hộ rằng, buộc phải làm thế, không thì ngân quỹ quốc gia còn gì đâu? Chưa nói gần hai chục năm nay, nội các nào cũng bỏ túi chút đỉnh, thì thời cộng sản dạo trước, Hung được coi là nước cởi mở, "tiến bộ", vay tiền sảng khoái của thế giới rồi tiêu xài như điên, những tưởng "địch" nó cho không, "địch" nó ngu, ai dè cũng phải có lúc con cháu è lưng trả nợ chứ?
Để đến giờ, dân phải đóng hơn 70% thu nhập cho các khoản thuế má và bảo hiểm xã hội, mà chính phủ vẫn vòi thêm tiền, bắt dân mỗi lần gặp bác sĩ, hay mỗi ngày nằm viện, phải trả thêm 300 Ft (chừng 1,2 EURO), gọi là khoản "hỗ trợ y tế"). Bắt học sinh phải trả "hỗ trợ giáo dục" ở tầm đại học. Dân uất, lầm than, và phe đối lập cố nhiên tận dụng cơ hội này, dễ dàng thu được số chữ ký đủ theo luật định để tổng thống Hung phải tuyên bố tổ chức trưng cầu dân ý (với mục đích rõ ràng của "các lực lượng chống phá", là bãi bỏ mấy thứ trên, thậm chí, nếu được thì lật chính phủ!)
Dĩ nhiên, lẽ thường, trưng cầu dân ý - hình thức dân chủ trực tiếp mạnh nhất mà người dân có thể làm được - chỉ nên có trong những vấn đề trọng đại của đất nước, như gia nhập NATO, EU, quyết tâm tiến (nhanh, mạnh, vững chắc...) lên CNCS (bỏ qua giai đoạn phát triển TBCN ;)), v.v... Chuyện tiền nong ăn uống cơm áo thường nhật, bức xúc, thậm khổ thật đấy, nhưng nên là việc thỏa thuận êm đẹp giữa chính quyền và dân, và chính quyền nên nghe dân, chớ ù lì, léo khoét. Có điều, tức nước vỡ bờ, bằng dịp này, dân Hung cũng phải biểu lộ sự bất bình quá cỡ của họ với chính phủ, để chứng tỏ trong những trường hợp như thế, quyền lực thực sự nằm trong tay dân: Quốc hội biến thành cơ quan hành pháp, phải làm theo những gì dân muốn, dân nguyện.
Chúa nhựt tuần này, xem tình hình trưng cầu dân ý thế nào, bố cún sẽ report sau... Rất mong cún nhanh nhớn, dùng lá phiếu "đập tan chế độ" ;)
11 nhận xét:
Giời ạ, sao lại cứ phân biệt pô-li-tích với cả đời thường thế nhỉ? Pô-li-tích nó ăn sâu vào từng ngõ ngách, đâu chả có mặt?
Tuy nhiên, đã chia đoạn hẳn hoi để tránh quả hổ lốn rồi mà ;)
Sẽ khoe vụ áo mới khi điều kiện kỹ thuật cho phép...
@ Mẹ Scoo: Đùa thế, trả lời nghiêm túc vụ pô-li-tích cái. Ai nhỉ, hình như Nguyễn Hưng Quốc (NHQ) thì phải, bảo Việt Nam sở dĩ ko có nền văn học lớn, học vấn lớn (hay cái gì đó lớn, ko nhớ rõ lắm), vì dân ta ít viết... nhật ký ;). Rồi NHQ viễn dẫn các nhà văn Tây, hoặc dân Tây, ai cũng chăm viết thư từ, nhật ký, say sưa...
Chuyện Việt Nam ít viết nhật ký hay ko thì anh ko rõ (chỉ biết bài "Nhật ký đời tôi" vẫn hay được karaoke ;)), nhưng hình như, ngoại trừ nhật ký lính tráng hoặc thời chiến nói chung (anh Thạc, chị Trâm, các nhà văn, v.v...) thì thời bình, nhật ký toàn chuyện riêng tư, luyến ái, hình như ít người để tâm viết thế sự. Nên dăm bảy chục năm sau, đương sự xem lại, đã ko nhớ về hoàn cảnh mình sống rồi, nói gì đến con cháu?
Bố cún sẽ in những entry này cho cún và Thu Vân, kèm các comments nữa, sau này chúng nó sẽ hình dung được về một thời ấu trĩ của bố nó và các cô, chú, bác, v.v...
Đó là một trong những lý do khiến pô-li-tích hay xuất hiện ở đây ;)
;) Cún chưa đủ "năng lực dân sự" (người ta gọi là cái gì nhỉ?) nên bị phát vào bỉm cũng ko được kháng cáo ;)
Hì, tội chưa, mới 2 tháng tuổi đã bị quát và phệt vào bỉm :P, Cún lớn nhanh để xử lý vụ này, chưa cần đến "đập tan chế độ" đâu!
Trẻ con lạ lắm. Với người này chúng hành cho tới số, với người khác thì lại nằm ngoan như con chó con :P
vu "hai con meo cung nhin vao mot duong ong...", neu chi Thu Van khong dua ra dap an nhanh nhanh, chac nhieu co chu (va cac bac, tat nhien) cung bo tay...
con cai tieu de "co sach moi ao hoa..." doc len nhu thay lai mot thoi cai gi cung phai gan voi cong on troi bien cua dang (vi dai)va bac ho (kinh yeu)...
Á á cô vớ được cái tem nhà Cún nhá
Cún 3 tháng đã biết lật, biết theo, biết xem TV thì thông minh quá rồi hihi. Cái vụ mút tay công nhận cô Vân ghét á, nhưng mà ko hiểu sao cứ nhìn trẻ con cho ngón tay cái vào mồm mút nhìn cứ yêu yêu thế nào ko nỡ bỏ ra đâu. Bố Linh khoe ảnh Cún mặc đồ mới lên xem nào
Pi ét: Đang hăm hở đọc phần 2 của Cún tự dưng nhảy phắt sang phần 3 đặc mùi pô li tíc của bố Cún thấy cụt hứng quá. Khác gì đang ăn bún riêu vỉa hè lại được mời tráng miệng món tiramisu` chứ. Bố cháu tiết kiệm chỗ trên blog quá
Hihi, hay that day :D
Em thay kieu viet nhat ky the nay rat hay, nhung ma dung la phai cham chi :D Cha biet lieu sau nay em co cham chi nhu anh dc ko :p
Nhin anh 2 chi em xinh qua (trom via :x ), trong Cun lon nhu 9 thang roi y (trom via) :D
@ Hà: Bắt đầu ngay từ bây giờ đi là vừa, phải kiên trì :)
Khiep, bo me cu'n bao luc the, de nghi viet ban kiem diem voi cu'n di nhe' :((. Trong nh 2 chi em cun yeu nhi :)
Ngòi bút gọn sắc!
Đăng nhận xét