Thu Vân giờ đã ra dáng thiếu nữ, biểu hiện là đi lại uyển chuyển, oánh mông miếc, hay soi gương trước khi đi học, hay dỗi (vô cớ và có cớ), không mấy khi nghe và thực hiện ngay những chỉ thị của mẹ, v.v...
Tuy nhiên, nhiều cái của Thu Vân thì vẫn trẻ con và ngộ nghĩnh. Ví dụ, thích nghe truyện cười hay câu đố của Hung, và đố bố những khi tan học, bố đến trường đón hoặc buổi sáng khi bố đưa đi học.
Hôm nay, Thu Vân kể một tiếu lâm Hung cho bố. Bố vẫn tự đắc là có óc hài hước không đến nỗi nào, cơ mà lần này ngượng quá, vì chả biết phải cười vì cái gì :((
Chuyện như vầy (dịch ra tiếng Việt):
Hai quả trứng bị luộc trong nước. Một quả cất tiếng:
- Ơ, ở đây có một quả trứng nè!
Quả kia cũng lên tiếng:
- Ơ, ở đây có một quả trứng đang nói!
Cả nhà nghĩ xem truyện này buồn cười ở đâu nhé?
(*) Ảnh Thu Vân chụp tại trụ sở Quỹ văn hóa Elek János, nơi bác (họa sĩ, không phải tác giả "Hòn vọng phu" ;)) Lê Thương làm chỉ đạo nghệ thuật ;). Áo mặc là của mẹ :)
3 nhận xét:
thế mà ko hiểu =))
@ Chuê: Phải hiểu như thế nào? (Đã qua nhà anh lấy sách chưa?)
sách gì ạ :o Anh gửi em à?
Thì đại loại theo em hiểu là 1 đứa nói trog này có trứg là chỉ nhìn thấy nhữg gì quanh nó chứ ko thấy chính nó. Tương tự với đứa còn lại.
Cũng ko buồn cười lắm thật. Ko cười phá lên được nhg giáo dục trẻ con được hầy :D
Đăng nhận xét