Thu Vân hôm qua tổng kết môn Nhạc lý và piano, cả hai "nội dung" đều được 5. Ảnh trên là "biểu diễn báo cáo" ở Trường Nhạc. :)
Đây cũng là buổi học cuối cùng, nên bố mẹ có mua hoa và gói quà để tặng bà giáo (đã đúng tuổi và dạy nhạc từ ba bốn chục năm nay). Trước khi đi, theo kiểu Việt Nam, mẹ cứ dặn đi dặn lại Thu Vân là khi đưa quà cần cám ơn bà giáo như thế nào, kiểu như "cám ơn cô vì sự giúp đỡ tận tình của cô trong cả năm học vừa qua, v.v...". Khiến Thu Vân... cáu sườn, bảo "sao con cứ phải nói dài như thế?", và "con sẽ có cách nói của con".
Trẻ con bây giờ hỏng thật, chả đứa nào chịu... ăn muối. Thế mà chúng nó lại... không ươn, kể cũng lạ ;) (*)
(*) Nhân chuyện này, bổ sung thêm một ý hôm trước có "trao đổi" với Mẹ Scoo, ấy là trẻ con bên này chúng nó không biết... nể nang bố mẹ gì cả. Bố mẹ bảo gì mà không khiến chúng nó tin, chúng nó phục, là chúng nó hoài nghi và đặt câu hỏi ngay, chứ không phải cứ lấy cái vai vế "bề trên" của mình là đủ. Khốn nỗi, nhà trường ở đây cũng... toa rập với chúng nó, hướng chúng nó đến suy nghĩ như thế, nên các ông bố bà mẹ ta đâm thêm... nhọc xác, vì phải căng óc ra mà lý giải cho chúng nó những điều mình muốn "dạy dỗ", không là chúng nó tạm... không nghe vội. Mà không phải cứ mình có lý, là xong: mình còn phải ôn tồn mà diễn đạt cái ý ấy sao cho dễ nghe, dễ thuyết phục, hòa nhã, thì may ra chúng nó mới "tâm phục khẩu phục".
Hơn nữa, càng ngày, bố mẹ càng tụt hậu so với chúng nó (chẳng hạn như về kiến thức), thử hỏi làm sao cứ mặc định là "tôi nói, anh chị phải nghe tôi vô điều kiện" được? Như bữa trước, đón Thu Vân đi học về, trên đường, Thu Vân hỏi mấy câu như "đề nghị bố liệt kê 6 nguyên nhân làm khủng long tuyệt chủng", "nêu các hành tinh thuộc Thái dương hệ theo thứ tự lớn bé", làm bố cuống quá (vì ai mà nhớ ngay được???), rất mất thể diện :)
Thế mới thấy, với những vị phụ huynh xuất thân từ một xứ sở chinh chiến, ưa thói quân phiệt, phong kiến, "trại lính" (như ở ta), thì dân chủ với trẻ con là thứ mệt mỏi và phiền phức lắm thay! ;)
9 nhận xét:
bóc tem
Thu Vân như thế hay lắm anh ạ, ủng hộ...
Nhìn cô bé là em biết rùi, tương lai phơi phới, anh nhỉ...
Trẻ con ở đây thì chả sợ đâu ạ :D Mà nếu chẳng may có ươn, thì nó sẽ tự muối nó cho nó hết ươn ý mà anh, lo gì :D
Thu Vân giỏi quá ạ!! (trộm vía, hihi). Anh Linh cho em gửi lời chúc mừng Thu Vân nhé ạ :x
Thu Vân giỏi quá! Chúc mừng bố Linh mẹ Ngân!
Hi hi, mẹ em mỗi lần nghe em khen ngợi cái Tôi của trẻ em phương Tây, ngay cả đối với cha mẹ, thì phản đối lắm. Nói là: ``Thế thì còn gì là gia đình nữa... Chẳng lẽ nói đến đâu, con cái cãi lại đôm đốp à? Dân chủ kiểu ấy là hỏng``.
Thế nhưng mà thực ra mẹ em đã phải chịu đựng cái Tôi của em từ khi em còn nhỏ rồi. Thầy cô giáo thì là nạn nhân đau khổ của em. Em nhớ năm em học lớp 12, khi ấy em cũng hay cãi lắm, cô nói gì cũng bị em bắt bẻ (vì cô giáo đó dở tệ). Hôm đó có đứa bạn trong lớp giơ tay nhờ cô giải thích 1 bài vì không hiểu. Cô giáo đó mới chỉ tay về phía em: ``Nói Quỳnh giải thích cho. Có vấn đề gì thắc mắc các em cứ hỏi Quỳnh ấy``.
ặc
chuyện như đùa ấy nhỉ.
Em muốn sau này có đứa con cá tính và bản lĩnh... Như Thu Vân nhà mình là rất tuyệt anh ạ... Ủng hộ cô bé...
@ 2Ti & Hà: Có giỏi giang gì đâu, căn bản là do cách giáo dục thôi. Có thể số ca sĩ của họ thì ko bằng Việt Nam ;), nhưng thấy dân họ ai ai cũng biết nhạc lý cả, ngượng quá :(
Vâng, mấy cái đấy là thuộc "kiến thức cơ bản" mà anh :D
Em sang Áo học giữa chừng thấy choáng váng :)) Nhưng mà 1 lúc thì cũng lẽo đẽo theo đc, hihi.
Cá tính rồi, cá này không cần muối nhiều đâu ạ.
@ Tomato: Ôi dào, em... phá thì ghê rùi, cá tính lắm, anh biết chứ ;)
Đăng nhận xét