Bù đầu với vụ chuẩn bị tết nhất cộng đồng, nhưng có cái này phải ghi lại ngay kẻo quên!
Buổi tối, cún không chịu ngủ nên mẹ cún bảo phải tắt hết đèn đi, chỉ để lại ngọn đèn ngủ, để cún biết rằng giờ vui chơi, giải trí đã chấm dứt, đến giờ đi ngủ rồi. Biện pháp này tuy logic (đối với suy nghĩ của người lớn), nhưng đến nay chưa có hiệu quả gì mấy; đó là chuyện khác.
Cái hay là, bố cún bế cún trong bóng tối như thế, ngọn đèn ngủ chiếu lên tường hai cái bóng khổng lồ: đầu bố cún và đầu cún. Cún cứ ngóng theo hai cái bóng ấy, và lấy làm thích thú.
Làm bố nhớ chuyện hồi nhỏ, ở với ông bà ngoại (tức hai cụ của cún), cứ tối tối ông bà lại bế bố, hoặc nằm kể chuyện và ru bố cún ngủ. Ông ngoại thường kể những chuyện không đầu không đuôi, nội dung rất tùy thích, như chuyện “con chim trên cành nó chơi với chú HL”, rồi kết cục đột ngột là… “nó quý chú HL lắm”; thế là bố sướng rồi dần dần lịm đi.
Tuy nhiên, những ngày mất điện (số ngày như thế rất lớn, phổ biến!) thì bố cún khó ngủ hơn. Lý do là, ông bà có một cái tủ lim, rất to, thuộc loại “gia bảo”: trên nóc tủ để khá nhiều tượng thạch cao các cụ Mao, Kim Nhật Thành :) Đó là vì, ông ngoại của bố, thời sau 1945 được giao nhiệm vụ phụ trách ngoại giao với Tàu (có hai tư liệu của ông, bố cún post tạm ở đây và ở đây), và rồi sau đó vẫn có quan hệ thân tình (hoặc ngoại giao) với nhiều bạn hữu Tàu, rồi cả Bắc Hàn :) (mà nhà mình hồi ấy cứ gọi chung là “chuyên gia”, bất kể họ làm gì). Những dịp lễ lạt, họ hay đến nhà ông ngoại, tặng quà này nọ, trong đó, quý báu nhất đối với họ, là nhiều pho “kinh sách” của Kim Nhật Thành, hay “Mao tuyển”, và đặc biệt là những pho tượng bán thân của hai vị trên. Ông ngoại để hết lên trên nóc tủ, chỗ cao ráo nhất nhà, khô ráo nhất. (Ngoài ra, nhà ông ngoại còn một bức sơn dầu “Hồ chủ tịch bắt tay Mao chủ tịch”, khổ rất lớn, treo ở phòng khách; bức tranh này có một số phận ly kỳ, sẽ kể sau).
Tiếp. Những ngày mất điện, thắp đèn dầu, ánh đèn tù mù hắt lên những pho tượng kia làm thành những cái bóng rất đáng sợ trên tường. Trong đêm, cứ cảm giác những cái bóng ấy trùm lên mình, đè lên mình (giường ông kê sát tủ). Bố cún sợ lắm vì không lý giải được đó là cái gì. Lại bị ông ngoại dọa là, không đi ngủ thì “ông ba bị” (những cái bóng ấy) sẽ xuống bắt, cắn tai…, nên thường là chỉ một lúc, bố cún lăn ra ngủ la đà!
Loạt tượng thạch cao ấy, thời bố cún và các bác đi học Cấp 1, được bổ dần ra để làm… phấn, vì dạo đó phấn cũng khan hiếm, thường chỉ để cung cấp cho nhà trường thôi. Những cái bóng cứ vơi dần, được một thời gian thì tiệt hẳn! Nhưng khi lớn thì bố cún cũng không sợ nữa rồi, nên lại đâm tiếc rẻ…
Giá bây giờ còn 1-2 pho, để cún mường tượng ra một thời…
Cần bảo lưu và tìm hiểu lịch sử, một phần cũng vì thế! :)
(*) Ở đây có một "sử liệu", nhắc đến tên ông ngoại của bố (thời đó, chỉ có ông tên thế, trong chính phủ), nhưng lại bảo là “trưởng đoàn Nguyễn-Đức-Thụy, mặc dù có ấn-tín đầy-đủ của Hồ-chủ-tịch, cũng bị Trung-Hoa Quốc-Dân đảng nghi ngờ làm gián-điệp cho Mao bắt giam đến chết ở Tĩnh-Tây” ;) Sa sẩy quá!
5 nhận xét:
Sử liệu gì mà sai ghê vậy? Hay đó là cách đánh lạc hướng địch của "ta"?
@ 2Ti: Chịu! Tuy nhiên, anh đã để hai dấu ngoặc kép ở chữ "sử liệu" rồi ;)
@ Mẹ Dế: Trang website ấy của Hải quân Việt Nam Cộng hòa, các "sử liệu" ở đó dĩ nhiên có cách diễn đạt khác với những cái mẹ Dế hay đọc, là dễ hiểu. Mình lọc để lấy info thôi chứ.
Nói thêm: câu "thề phanh thây uống máu quân thù" ("Tiến quân ca") đã được Cụ Hồ edit, nên không còn trong bản Quốc ca sau này ;)
Âyda da, ko ngờ bác Linh lại là con nhà nòi thế! Kính phục và ngưỡng mộ quá! :)
Trong cái sử liệu kia, em thấy viết về bài Tiến quân ca, viết hơi chối... Rồi mấy cái lập luận tiếp theo, cũng hơi chối. Kể cả cụ Hồ có thế nào đi chăng nữa, viết kiểu đó lập luận không xác đáng, ko lọt tai!
Trong hịch tướng sĩ, Trần Hưng Đạo chẳng muốn "xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù" đó sao? Lòng căm thù thể hiện như vậy chẳng có gì là man rợ cả!
Đăng nhận xét