* Lâu lâu, blast một bài “chính thống”, vì nhiều người kêu ca “sao blog bất mãn thế?”, “tiêu cực, không tin vào… tương lai”, v.v… (ô hô, hiện tại đủ chết, nói gì tương lai? ; )
Thực ra là vụ đêm thơ này, như đã nói ở một entry cũ, diễn ra đã lâu, từ 1 tuần nay rồi. Bài report thì cố để đăng ở báo trong nước (cho… vẻ vang cộng đồng), nên viết khá dài và chỉnh chu đúng quy-lát. Văn vẻ rất đặc thù “tập làm văn”. Bà con vào xem thì khen cho nỗ lực của cái cộng đồng nhỏ này một câu nhé :)
* “Công tác” chuẩn bị Tết (cho cộng đồng) bên này đã vào hồi gấp rút! Bố cún, lúc đầu nhận mảng Thông tin thôi, nhưng sau dây mơ rễ má khá nhiều thứ. Đang làm poster mệt nghỉ, rồi vé xổ số (kiến thiết thủ đô), viết các loại Thông báo này nọ… Bù lại, bữa trước đi họp (BTC), được ăn một bát bún bò Huế khí ngon, hết cả mệt :) (Hết 1 bát, muốn ăn thêm nữa, nhưng hơi ngưọng, bèn thôi...)
Dầu sao đi nữa, làm việc chân tay, vẫn phải để tâm đến phần trí óc. Nhân Tết, bốt lại hai bài này của Minh, có nhiều điểm cấp tiến, vưọt thời gian phết (mà cũng không phải là hoàn toàn vô lý ;)).
* Hôm nay lại rửa một loạt ảnh cho cún, có những cái đắc chí, mặt mày vênh vang (minh họa một cái ở entry này). Cún bây giờ giống hệt Thu Vân hồi nhỏ, đến mức Thu Vân nhìn ảnh mình hồi bé và ảnh cún, có lúc không phân biệt được.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc cún giống bố y xì, rất thích!
Tuy nhiên, cún vẫn quấy rùng rợn, hiếm lúc nào yên! Vết tiêm chủng trên bả vai cún bị mưng mủ, chảy máu, chắc làm cún đau và khó chịu (mà bố mẹ không biết), càng khiến cún hay khóc. Có điều, chỉ cần cún nở một nụ cười (trọng rất ngộ, và nhiều khi, rất… đểu ;)) là “bù đắp” được hết cả.
Người lớn khờ, dễ bị chinh phục thật!
* Ngay sau khi cún ra đời, các bà bác sĩ, hộ sinh… đã lập tức cảnh báo và hướng dẫn bố mẹ cún, rất cặn kẽ, làm sao để Thu Vân khỏi cảm thấy tự ái, mặc cảm, và cân bằng tâm lý, khi vị trí độc tôn của cô nàng trong gần 9 năm tự nhiên bị chấm dứt! Phải nói Tây họ để tâm và cẩn thận thật, chứ có lẽ Việt Nam mình ai hơi đâu bỏ thời gian giảng giải - miễn phí - những cái này cho các ông bố, bà mẹ?
May thay, Thu Vân rất yêu em, thích bế và chơi với em, làm nhiều trò ngộ nghĩnh và giúp bố mẹ được nhiều. Chỉ có một điều mà Thu Vân chưa tự lý giải được cho mình (và do đó, vẫn cứ áy náy, “bức xúc” trong lòng): ấy là khi Thu Vân bế em, trông em, em hay khóc, thì đó không phải là do Thu Vân vụng, hay do cún không yêu Thu Vân đâu. Mà là, bởi vì, như bố hay phải giải thích rất cặn kẽ và kiên nhẫn, những lúc em khó chịu trong người mà chưa nói ra được, thì ai bế em, em cũng khóc…
Rõ là trẻ con, khi hay được giải thích, trò chuyện (mà ít bị… dùng vũ lực) thì đâm ra… tâm lý phong phú, dễ sinh lý sự, suy diễn các kiểu, đôi khi… mệt cho bố mẹ (vì phải nói nhiều, và có khi đuối lý). Truyền thống “cho roi cho vọt” ở Việt Nam chính ra ít đòi hỏi sự “dụng công” như thế này…
5 nhận xét:
hehe phi cua, lan sau moi em di cung nhe, em an, anh nhi`n :p
@ LP: Có phải xin đâu! Thấy anh ăn bay 1 tô bún, họ mời tiếp. Nhưng các vị "chức sắc" khác thì ăn từ tốn lắm, kiểu như quân tử ăn chẳng cầu no ấy... làm mình chột dạ ;) Đành giữ cái "bản mặt" vậy ;)
Ui, đừng roi vọt anh ơi. Có thể, cái roi có tác dụng ngay lúc đó nhưng ảnh hưởng ko tốt cho tâm lý sau này của trẻ đâu. Dạy trẻ, phải "dụng công" chứ :)
@ LP: Thực ra thì khi ấy cũng thèm lắm. Một nỗi thèm thuồng hết sức... bản năng và thực vật, vì sức ăn của anh 1 bát vơi sao đủ? :) Tuy nhiên, vẫn phải theo... thuần phong mỹ tục Việt Nam chứ...
Anh Linh chinh ra la rat VN nhe. Si dien day minh :D. Sao thich an ma lai khong dam xin them bat nua :D. Em ma thich an, em lan vao tan bep em muc hehe
Đăng nhận xét