Hết chuyện "triều đình", thế sự. Trở về đề tài thường nhật cái.
1. Hai bữa nay, bố cún và Thu Vân được ăn mỳ với canh mọc, rất ngon!
Số là, hơn tháng nay, bố cún làm nhiệm vụ đầu bếp, đều đặn, quanh đi quẩn lại vẫn mấy món khá nhàm chán (com trắng, trứng luộc, thịt kho, thịt rán, rau luộc...) Không phải vì bố cún không biết nếu các món sơn hào hải vị đâu nhé, mà vì... thời gian và sức lực cạn kiệt, nên nấu cho mẹ thế nào, thì "nhân tiện", cả nhà xơi thế ;)
Chắc mẹ cún thấy bố và Thu Vân ăn uống đơn điệu quá, nhân tiện nhà có mấy hộp mọc để tủ đá lâu lâu rồi, mới chuyển bữa như thế.
Đang ốm khật khừ, ăn mỳ nóng, cay xè mắt mũi, giải cảm ra phết!
Có ai xem minh họa trên, mà thấy thèm không nhỉ? ;)
2. Cạnh vai trò đầu bếp, bố kiêm luôn chợ búa. Đàn ông đi chợ, tiền bay biến ;)
Hôm nay có một chuyện bực mình. Vẫn biết, là vật giá leo thang, Việt Nam đã vậy, Châu Âu cũng thế thôi. Nhưng mà thật quá trớn: bó hành xanh lèo tèo vài cọng, hôm qua mua 119 Ft (1 USD= 170 Ft), hôm nay tưởng vẫn vậy, không xem giá. Nào ngờ, đến quầy thu ngân, thấy họ bấm 229 Ft lận!
Ngạc nhiên, "khiếu nại", thì cô thu ngân điềm nhiên bảo: "Nhà anh này rõ lạ! Hôm qua là hôm qua, hôm nay mọi thứ đều có giá hôm nay rồi!"
Tức mình, điên tiết, bố cún trả lại, đi cửa hàng khác, thấy ở đó bán bó hành khá hơn, mà có 158 Ft.
Thế mới hiểu niềm vui của mẹ cún, một chuyên gia khảo giá, với phương châm "không để bọn cửa hàng nó lừa mình", lúc nào cũng phải tìm và mua bằng được mọi thứ với giá "ưu đãi" thì mới bằng lòng.
Và chợt nhật ra rằng, những cái đời thường như thế, cũng hay phết ;)
3. Hình như cún cũng ốm rồi, cả ngày hôm nay lơ mơ, ăn cũng không ham lắm, và có vẻ mệt tợn. Mũi lại bị khụt khịt, phải hút.
Bố cún thì khỏi nói! Hình như là vào "đầu bốn", sức khỏe nó sồng sộc ra đi thì phải :((
4. Lâu lâu chưa có nhạc nhẽo nhỉ? Bốt đại bản trong phim "Trên từng cây số" (1969) cái, như đã hứa.
Còn ai nhớ những cuộc phiêu lưu của hai chàng Nikolai Deyanov và Mitko "Bombata" (Mít-cô Bôm-bốp) không nhỉ? Cặp này từng làm mê mệt các cô gái Việt Nam đương thời: dạo ấy, hiếm thấy cô nào trong ví không có một tấm ảnh (đen trắng) chàng Deyanov điển trai, dũng mãnh (có lẽ không thua gì Alain Delon). Và nhất là phim có bài hát quá bốc: "Nie Sme Na Vseki Kilometar" ("Mặc quần loe - Đi giày đinh - Đầu híp-pi...), có thể coi là một ca khúc trong phim đã trở thành huyền thoại ở Việt Nam...
Thủ vai chàng Deyanov là Stefan Danailov (khi đóng phim mới 27 tuổi), có lẽ là nam tài tử nổi tiếng nhất của Bun, sau được phong Prof của Hàn lâm viện Điện ảnh Bảo Gia Lợi, và trở thành bộ trưởng Văn hóa nước này hồi 2005. Ông này, về già vẫn điển... (không bị xập xệ, xuống cấp như bác Chánh Tín nhà mình ;))
Bố cún còn nhớ như in, thời 1975-1976 gì đó, cả phố Thụy Khuê có đâu 2-3 cái TV đen trắng, bọn trẻ con đứa nào cũng cố nịnh bợ, làm thân với cái thằng mà nhà nó có TV. Cứ mỗi lần có "Trên từng cây số", nhà thằng này biến thằng một rạp phim; ai nấy nín thở theo dõi. Làm gì phật ý, là thằng kia nó tống ra ngoài, hoặc lần sau nó cấm cửa, thì khốn...
Lâu quá rồi, chỉ còn lơ mơ tên hai tập: "Cô gái Di-gan" (tập 4) và "Tên giết người" (tập 13). Riêng "Tên giết người" cùng mấy tập đặc sắc khác được chiếu cả ngoài rạp - "Tên giết người" có trường đoạn "tay bo" rất hay, bọn trẻ con đi xem cả trăm lần, nhớ từng động tác, chiêu thức rồi đồng thanh khi đến đoạn ấy: "Đấm - đá - lên gối - bắt chân..."
Ai nhớ thêm thì bổ sung nhé!
16 nhận xét:
Anh Linh, có em đây ạ. Người luôn trên từng entry blog ạ :)
À, còn nữa, mấy khoản đời thường, em cũng đồng ý luôn: "phương châm "không để bọn cửa hàng nó lừa mình", lúc nào cũng tìm và mua bằng được mọi thứ với giá "ưu đãi" thì mới bằng lòng."
À, em cám ơn anh, nghe bài đó mà thấy "nổi da gà" như trở lại cái thời "Xã hội chủ nghĩa" xa xưa ạ.
Chắc anh cũng biết nước "Bun Hợi" ạ :)
ÔI, anh Linh, nợ nần gì đâu.
Em đôi khi cũng hay nói hơi to, nhưng em rất là thông cảm với các bậc phụ huynh, nhất là những người có con nhỏ.
Em cực kỳ khâm phục anh.
(Thần tượng của em là bố em, anh nhé. Cụ ngày xưa đạp xe từ cơ quan về nhà toàn ghé vào chợ mua rau cỏ đấy) Bọn em ngày bé không phải mong mẹ mà là "mong bố về chợ" ạ.
chị nhà anh chắc chắn phải yên tâm và tự hào vì có người cũng chia sẻ những việc đời thường :)
Hehe, thế chắc anh biết Bun-ga-ri là Buôn gà ri nhỉ :)
Thôi, em sắp nói nhảm mất.
Em nghe nhạc đây :)
Anh Linh khi nào có thời gian làm một bài chi tiết đi ạ :)
Oi gioi oi sang ca day dong dua nua nay. The ma con trach vi sao minh hay ghen :((
@ TA: Có thế chứ! Vẫn nhớ nợ em cái này từ hôm trước ;)
@ TA: Anh chưa nghe thấy ai gọi Bun là "Bun Hợi". Ngoài ra, cũng chưa từng đến Bun và không quen ai ở Bun cả :((
Chán nhỉ? ;)
@ TA: Anh vẫn bị mắng luôn, vì "không quan tâm thích đáng đến việc nhà" đấy ;)
Về Bun thì anh chỉ biết hai khái niệm, là hoa hồng và tiếu lâm Gaborovo (ko biết viết vậy có đúng ko).
@ Mẹ Dế: Đúng rồi, ko lạm dụng đâu, chỉ có những lúc nó khó chịu quá, mà dịch mũi thì ở sâu, ko lấy ra được, cực chả đã mới dùng thôi...
"Trên từng cây số" có hai xê-ri, 1969 và 1971 thì phải, đều giật gân cả. VTV hồi ấy có loạt phim chiến đấu XHCN hấp dẫn phết. Khi nào phải có entry riêng về đề tài này.
@ Mẹ Dế: Những phim "đỉnh" thời ấy, đại loại, là "Trên từng cây số", "Bước quyết định" (Bảo Gia Lợi), "Ngôi sao thành Eger", "Thủ lĩnh Tenkes" (Hung Gia Lợi), "30 vụ án và thiếu tá Zeman" (Tiệp), "Hồ sơ thần chết", "Họng súng vô hình" (Đông Đức)... Liên Xô thì có "17 khoảnh khắc mùa xuân" (phim này khá trí tuệ), và loạt Hồng quân đánh Bạch vệ (phim màu, màn ảnh rộng, chiến đấu...)
Sợ nhất là khi tên trọc Bai-den ấn nút, thế là rơi tõm xuống dưới... nhưng cuối cùng có người kê lưng vào cửa, nên cửa ko mở ra được hihi
Trẻ con niêm mạc mũi bé bỏng mỏng manh, anh chị đừng hút mũi bằng máy nhiều quá cũng chẳng tốt đâu nhé. Bác Linh chịu khó bế dựng em bé vậy. Có con thì vất vả tí, sau này có đứa nó ... hầu lại :P
Dianov thì không chỉ các cô gái VN thời ấy thích, mà đến cả đứa bé gái 4 tuổi.. là em mà còn nhớ :P. Còn nhớ như in bản nhạc ấy "tèn tèn ten.. ten tèn ten.. tèn tén ten..." :D
Em mê phim "Người bất khả chiến bại". À lại còn "Thiếu tá Giê-man và 30 vụ án nữa", hì. Hồi ý em gần 5 tuổi thôi mà sao nhớ những bộ phim ấy thế.
"Hồ sơ thần chết" có anh Ki-ooc hi hi.
Em nhớ cái bẫy dưới sàn, ấn nút thì người rơi xuống.. Li kỳ rùng rợn phết. Giá mà được xem lại, chắc hẳn mình sẽ thấy bé lại như hồi đó. :)
Anh Linh đảm đang nhờ :) Nhất mẹ Cún nhé!
Ôi, em cũng ốm mất rùi :((
(Anh cho em vào đây la hét 1 tí ạ :p )
Đăng nhận xét