24/12/07

Chuyện mùa Giáng sinh




1. Từ khi có cún con, TV hơi bị... ra rìa :). Nói đúng hơn là, suốt ngày bận rộn với cu cậu, bố mẹ ít có thời gian cho TV hơn trước rất nhiều.

Thành ra đến gần trưa nay bố mới có thời gian đi mua quà Noel cho TV. Nói đúng hơn, bố rất không rành chuyện... ai thích gì, nên phải rủ TV đi cho chắc :).

Hai bố con lang thang ra Árkád ở gần nhà, trước tiên là mua quà cho bà. Vì bà bảo "chúng mày đừng mua quà Noel gì cho bà, nhưng nếu cứ muốn mua thì bà chỉ thích nghe nhạc thôi, các thứ khác bà đủ rồi" :), nên hai bố con sà ngay vào hàng băng đĩa.

Sau khi chọn được cho bà, và... cho mình vài cái CD, DVD, thì thấy TV tần ngần với 1 cái DVD trong tay, và nói vẻ rất... cầu khẩn là "con muốn quà này cho Noel". Ấy là một DVD kể về sự tích ông Moses và vụ "E-díp-tô ký" (Exodus) của dân Do Thái, mà TV bảo là đã được học ở giờ "Giáo lý".

Hôm trước, đi thư viện để TV mượn sách về đọc 2 tuần nghỉ đông, trong vài cuốn cô nàng mượn, cũng có một cuốn khổ to, khá dày, về những mẩu chuyện "Kinh Thánh" được viết lại cho trẻ em.

Thế là có quà cho TV, mặc dù trước đó cô nàng muốn những thứ khác, như 1 bộ võ phục Vịnh Xuân (cái này phải đặt mua trong Liên đoàn, không kịp Noel), hay 1 cái mobil (thực ra TV mới thích dùng mobile để chụp ảnh, chơi games hoặc gửi sms, chứ chưa dùng để gọi mấy, mà nhà trường cũng khuyên chưa nên để trẻ con ở tuổi này mang đến trường).

Nghĩ lại, không hiểu để con "sùng đạo" sớm như thế này, có tốt hay không?

Có điều, bên này, theo (một) đạo (nào đó) là chuyện rất tự nhiên. "Vô đạo" như đại đa số dân Việt mới là cái lạ, và TV bây giờ, khi nghe bố kể, ngày xưa bố mẹ không được học đạo, và cũng không theo đạo gì, nó ngạc nhiên lắm, như thể một chuyện không thể hình dung nổi. Chứ bên này, từ mẫu giáo trẻ em đã có thể đi học "Giáo lý" (dĩ nhiên là trên co sở tự nguyện tự giác, và miễn phí). Thoạt đầu toàn học ca hát, đóng kịch, hoạt cảnh, vẽ vời... các sự tích "Kinh Thánh" nên trẻ con đứa nào cũng thích.

TV từ dạo mẫu giáo, khi cô hỏi "có muốn đi học "Giáo lý" không?", và bố mẹ bảo "con cứ thử đi, thích thì học, không thì thôi", đã ngẫu nhiên chọn Tin lành (vì có cả Công giáo nữa), và từ nấy đến giờ cô nàng trở nên vô cùng sùng kính.

Lên Tiểu học, vẫn tiếp tục học "Giáo lý": mỗi học kỳ cũng có bế giảng riêng môn này, có chứng chỉ hẳn hoi (bìa cứng, đẹp như một văn bằng đại học vậy), và có những buổi cả lớp cùng vui chơi (chủ đề "Kinh Thánh", dĩ nhiên :)), phá cỗ, đàn hát với thày (thày môn "Giáo lý" đẹp trai, hóm hỉnh, thạo thanh nhạc, hát hay, đàn giỏi, biết lĩnh xướng cả dàn đồng ca nữa), rồi còn được tặng quà cáp này nọ. Tất cả đều miễn phí.

Thành thử, trong nhà, bố thì đọc, tìm hiểu nhiều kinh sách, nhưng... tu hú :), mẹ cũng đọc loạn xị ngậu, nhưng tự coi là gần với Đạo Phật hơn (có điều, trình độ Đạo Phật của mẹ dừng lại ở vài bài kinh cúng bái, như đa số dân ta :)); tựu trung chỉ có TV là có "tín ngưỡng". Hồi cún con vẫn còn trong bụng mẹ, đêm nào TV cũng quỳ, cầu nguyện cho em rất thành khẩn. Một đứa trẻ ngây thơ như thế, bây giờ coi chuyện theo một tín ngưỡng là rất tự nhiên, như thể... đẻ ra đã phải vậy, thử hỏi sau này, khi lớn lên, làm sao hiểu được Việt Nam là quê hương nó, đa số lại vô thần...?

Kể chuyện này để làm gì nhỉ? Có lẽ, một phần, để lý giải cái sự tôn giáo có lẽ không phải đơn thuần là sự lựa chọn của những người bế tắc, lâm vào cảnh đường cùng. Trái lại, tôn giáo có khởi nguyên từ con người và trong tất cả các sự lựa chọn, có lẽ lựa chọn vào tôn giáo, tin vào tôn giáo là niềm tin xác đáng nhất? "Ngục sĩ" Nguyễn Chí Thiện từng có thời mơ đến một lúc nào đó, con người sẽ vứt bỏ hết mọi tín điều, mọi cờ quạt, mọi đảng phái; nếu đến được thời như thế, có lẽ cả thế giới này sẽ... theo đạo thôi :)

Tất nhiên, tôn giáo chắc không giải quyết được những vấn đề như chiến tranh, sinh thái, bệnh dịch... (mà mục đích của tôn giáo, suy cho cùng, cũng không phải là giải quyết những vấn đề trên thế gian này :)). Tôn giáo càng không thể khiến con người trở nên hoàn hảo, trút bỏ được mọi tội lỗi, dục vọng (vì như thế thì ai cũng thành "Thi sĩ Máy" của Như Mai thời Nhân văn Giai phẩm, cười nói nhất cử nhất động cũng do Đảng chỉ đạo :)). Nhưng, có lẽ, theo một tôn giáo nào đó, sẽ bỏ được sự hèn mạt, ti tiện, bẩn thỉu, mưu mô, đểu cáng..., hình như nằm sẵn "thường trực" trong mọi con người, chỉ chờ dịp để "trổ ra"?

2. Đọc entry gần nhất của Trang Hạ, thấy chua xót thế, mấy dòng cuối: "Trước đây tôi là một người cộng-sản-ngoài-đảng, hoàn toàn vô thần, tích cực. Giờ có lẽ tôi sẽ ngược lại, biết đâu. Và biết đâu tôi sẽ tin vào Chúa. Bởi tôi không còn tin vào người sống. [...] Con gái ơi, con ngoan lắm, ông già Noel năm nay chả có quà cho con đâu con ạ, vì mẹ hư. Mà ông già Noel cũng không có thật đâu con ạ. Đối với mẹ thì Chúa đã chết trên trụ sở Công an quận Hoàn Kiếm rồi. Nữa là quà Giáng sinh, cho con."

Muốn nhắn với Trang Hạ là, có ông già Noel chứ? Và tất nhiên là có Chúa! Biết đâu, quà Giáng sinh năm nay cho mẹ con Trang Hạ sẽ là niềm tin vào một Đấng toàn năng?

Nếu vậy, có lẽ phải cám ơn mấy... chú công an võ biền ở Quận Hoàn Kiếm!

(*) Ảnh minh họa trong entry này là TV chụp trước Nhà thờ Tin lành, sau buổi khai giảng môn "Giáo lý" đầu tháng 9-2007.

Monday December 24, 2007 - 12:02am (CET) Permanent Link | 2 Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét