Rất buồn cười là hồi xưa bố rất ngán bị các bác, các cô... ngồi kể về con cái, "khoe" con này nọ :) Nhưng giờ thì bố lại "đương nhiên" mắc căn bệnh ấy rồi.
Phải, bản thân không có gì đáng khoe thì khoe con là rất hợp lý. Nhưng mà, ngoài ra, bố nghĩ đây cũng là một căn bệnh của... tuổi già :)
Thế nên, ai nhỡ lạc vào blog này sẽ hay bị tra tấn bởi ảnh Thu Vân, cún... Dĩ nhiên là nếu yahoo để nó sống :)
Phải nói trước để... khỏi bị ai đả đảo khi bốt tiếp một cái hai chị em chụp trước Giao thừa. :)
(*) Tự nhiên, vừa post ảnh cún xong, thì blog lại xem được. Hay là vì do Việt Nam đã sang năm mới nhỉ? Nên yahoo nó... sợ? ;)
*
Mẹ thấy mấy hôm bố không viết cho cún, thì "dọa" là sẽ tự viết cho cún, mà sẽ là viết để... không ai xem được. Bí mật! :)
Bố thì lại nghĩ khác. Hồi bố và các cô chú còn nhỏ, ông đã viết nhật ký cho cả 4 cháu, dĩ nhiên không phải bí mật cho từng đứa, mà để sau này có đọc lại, thì các cháu sẽ biết được toàn cảnh về gia đình, và về một thời của Việt Nam mình.
Nên với những dòng này, bố cũng hy vọng là về sau, các con có thể đọc nó với tính chất gần gần như thế.
Vả lại, blog cũng không phải là nhật ký theo cách hiểu "chỉ cho bản thân", như các bác quan chức văn hóa nhà mình quan niệm, để định hạn chế và kiểm duyệt nó. Cứ xem, nhật ký... anh Thạc, chị Trâm, riêng tư thế nào thì riêng tư, nhưng vẫn có vẻ là để cho đại chúng :). Và cuốn nhật ký danh tiếng nhất của ta là... "Ngục trung Nhật ký" thì đúng là không phải viết cho mình người viết rồi :)
Đôi lúc, vẫn cứ phải "minh định" như vậy, cho rõ :)
*
Cún mấy bữa nay hay khóc đêm, đòi ăn tới tấp, không sao phục vụ kịp! Mặt thì đã bắt đầu có mụn sữa rồi - tuy nhiên, thơm vẫn rất thích. :)
Phải tội, cún trong bụng mẹ lâu nên bây giờ có vẻ cứng cáp hơn Thu Vân xưa, bế rất thích, chả sợ gì cả. Bố bế liên miên không thấy chán, có lúc còn... một tay bế, một tay chat... ;) Khiến mẹ đã kêu là là bế nhiều, cún sẽ quen, hư!
Tuy nhiên, bố và Thu Vân đã "ngâm cứu" sách Hung, họ bảo dưới 1 tháng cứ bế, nếu thích, chả hại gì. Mà Tây họ nói, ít khi sai lắm ;)
*
Cún đã được đặt tên tiếng Hung là Misi (đọc: Mishi). Minh mà. Sau này đi học bạn bè gọi vậy sẽ dễ hơn.
(Viết đến đây thì cún đã tỉnh dậy và lập tức, đòi ăn dữ dội khi mắt còn nhắm nghiền. Cún đôi lúc cũng du côn lắm: đòi một cái gì đó, thì cứ phải ra sức gân cổ réo rất to, gằn giọng... dễ sợ. Nhiều lúc bố mẹ định thử gan cún, nhưng rồi... đều thua cuộc mà đáp ứng những nhu cầu ấy của cún :))
4 nhận xét:
Khoe nữa đi bác :)
Cún mấy bữa nay hay khóc đêm, đòi ăn tới tấp, không sao phục vụ kịp!
hi hi
nghe thích quá
em thích cách kể chuyện của ANH
nên anh cứ tra tấn nhé, em sẵn sàng... hi hi
Chúc mừng blog của TV và NM hoạt động trở lại. Lần đầu tiên em nghe thấy có người bảo thích khoe con là bệnh của tuổi già đấy :P
Mà bố mẹ cháu "dã man" quá, người ta còn bé, đòi gì cũng nên đáp ứng ngay chứ, sau này tha hồ đàn áp sau :).
Chúc mừng năm mới anh chị và hai cháu lần nữa.
@ Bí Ngô: Sẽ khoe dài dài! Blog này để khoe (kể lể) mà :)
@ Dế: Khoe con đặc thù là của các bà các cô, bây giờ lan sang đàn ông nữa ;)
@ TOMATO: Ảnh đẹp nhỉ? :)
Đăng nhận xét