
Tối nay, xem TV mới thấy khắp Châu Âu, đâu đâu cũng tổ chức ngày hội của dân đồng tính, và dường như đâu đâu cũng diễn ra trong hòa bình. Trong khi đó, ở Hung lại xảy ra đụng độ lớn, và cảnh sát, mặc dù đã đề phòng và chuẩn bị rất kỹ lưỡng, vẫn không đảm bảo nổi an ninh cho sự kiện Kiêu hãnh Đồng tính này. Cần nói thêm là năm ngoái, dân đồng tính cũng từng bị quấy phá và lẽ ra, cảnh sát và chính quyền phải biết "rút kinh nghiệm" qua dịp đó.
Chuyện này đáng tiếc ở chỗ, Hungary thực ra là một xứ sở hiền hòa, người dân nhân hậu, hiếu khách và biết cảm thông với những gì khác mình. Tuy nhiên, vài năm gần đây, "nghèo hèn sinh đạo tặc", xuất hiện những bọn cực đoan, quá khích, rất chi là "làm rầu nồi canh". Kể ra, cũng nên có phương cách gì hữu hiệu để "vẻ đẹp truyền thống" của Hungary khỏi bị ô danh ở ngoại quốc (giống như Việt Nam đang hết sức PR cho cô huê hậu Thùy Lâm, nhằm "vinh danh vẻ đẹp Việt Nam" ngày càng được "thượng phong" ở nước ngoài, theo khẳng định của đài, báo "ta" ;))
Nhìn xa một chút, có lẽ ngay từ bậc tiểu học (hoặc trước đó, mẫu giáo, nhà trẻ), Hungary cũng nên đưa việc giáo dục sự đồng cảm với những giá trị dị biệt, coi đó là chuyện bình thường, bằng nhiều cách có sức thuyết phục với trẻ em, như thử nghiệm của Anh. Kế đó, càng ngày, càng nên có nhiều những VIP (chính khách, nghệ sĩ, nhân sĩ...) công khai xu hướng tính dục của mình, công khai tự hào với điều đó, để xã hội Hungary (thực ra vốn đã cởi mở) càng cởi mở hơn với vấn đề đồng tính.
Nhân vụ này, bốt lại ở đây bài phát biểu cách đây tròn 1 năm, của quốc vụ khanh Szetey Gábor, thành viên chính phủ đầu tiên của Cộng hòa Hungary đã công khai thừa nhận sự đồng tính của mình. Có thể nói, đây là một trong những phát biểu nhân bản và cảm động nhất của giới chính khách, mà bố cún được đọc (nên hồi đó phải dịch ngay, để chia sẻ :)).
Đọc cái này, cũng mong (dư luận, và nhiều khi, truyền thông) Việt Nam mình bỏ tức khắc, khẩn trương, luận điệu kỳ thị và ngu dốt, cho rằng đồng tính là một cái gì đó bệnh hoạn, thậm chí, gắn đồng tính với những khái niệm tội phạm, "trụy lạc"... ;)
Bổ sung: Câu trả lời chính thức của chính phủ Hungary, sau một ngày, ở đây.
(*) Ảnh minh họa: "Trời! Tôi đã nói ra điều đó!" - Quốc vụ khanh phụ trách Nhân sự, Văn phòng Chính phủ Hungary, ông Szetey Gábor, công khai thừa nhận mình là người đồng tính trong diễn văn khai mạc Liên hoan Đồng tính lần thứ 12 (ngày 5-7-2007, Budapest)
TÔI LÀ NGƯỜI ĐỒNG TÍNH
Các bạn thân mến của tôi,
Cám ơn các bạn đã mời tôi đến đây. Tôi muốn được nói về bản thân tôi và về các bạn. Về niềm tin, về tình thương yêu và sự đổi thay, tức là về cuộc sống chung của chúng ta.
Tôi tin tưởng rằng tất cả mọi người đều bình đẳng. Không chỉ trên giấy tờ, và cũng không chỉ trong lời nói. Mà ngay trong đời thực, ở đây. Trong Quốc hội và trong rạp phim Művész (Nghệ thuật), ở đại lộ Nagykörút và ở vùng Cegléd, trong bóng tối và giữa thanh thiên bạch nhật. Bình đẳng trong đời sống xã hội và trong đời tư.
Bình đẳng về quyền lợi và nghĩa vụ, trong trách nhiệm và cơ hội. Và sự bình đẳng này không chỉ và không chủ yếu là một vấn đề luật pháp, mà là chuyện tình cảm.
Tôi tin tưởng rằng, không thể có bình đẳng nếu chúng ta phải hổ thẹn, hoảng hốt và run sợ. Phải bình đẳng một cách kiêu hãnh, quả cảm, với niềm tin và sự xác quyết. Nếu chúng ta không phải hổ thẹn vì bị người khác gọi bằng một cái tên, ở đâu đó. Nếu kiêu hãnh, chúng ta có thể kiêu hãnh vì chúng ta là người Hung, người Ru, người Do Thái, người Công giáo, người đồng tính hoặc dị tính luyến ái. Nếu có thể tự hào vì sự khác biệt, chúng ta cũng có thể tự hào vì sự tương đồng của chúng ta.
Tôi tin vào Thượng đế và tin rằng mọi con người đều có thể thương yêu và đều có thể được thương yêu. Ở mọi nơi. Tình yêu và tình thương, sự lựa chọn lứa đôi và niềm hạnh phúc là thứ phi đảng phái. Phi tín ngưỡng, phi giới tính. Ai cũng có quyền yêu. Mọi con người ở tuổi trưởng thành đều có quyền tự do lựa chọn bạn đời. Người mà họ có thể yêu, có thể chung sống, có thể ôm và có thể hôn, người mà họ có thể sẻ chia niềm vui và nỗi sầu muộn. Hoặc, có thể sà vào lòng nhau, khi sợ hãi, mệt mỏi, lúc yếu đuối. Ai cũng có thể yếu đuối và chính điều đó khiến chúng ta cứng cỏi. Và không thể tước đoạt khỏi bất cứ ai, quyền được nhận sự trợ giúp, ủng hộ, quyền được xin và nhận tình thương yêu mỗi khi họ yếu đuối. Để làm được điều này, cần một người bạn đời dám công khai thừa nhận mình, cần một tình thương mang lại nghị lực.
Tôi tin tưởng rằng nước Hung đang có một cơ hội lịch sử. Vì thế, tôi mới hồi hương từ Argentina. Vì thế, tôi mới bước từ thế giới kinh doanh, sang thế giới của chính trị.
Lịch sử đã tạo ra cơ hội. Nhưng cơ hội ấy còn phụ thuộc vào việc, chúng ta biết sử dụng nó đến đâu. Rằng nước Hung - và trên xứ sở đó, người Hung - tạo dựng ra được cuộc sống ra sao cho mỗi chúng ta, điều này chủ yếu phụ thuộc vào chúng ta. Không chóng thì chầy, những vấn đề như ngân sách quốc gia, hệ thống hành chính, nền kinh tế... sẽ đi vào ổn định. Nhưng, thử hỏi, những ngày thường của chúng ta, tình cảm của chúng ta, niềm kiêu hãnh của chúng ta, sự thỏa mãn và niềm hạnh phúc của chúng ta liệu có được yên ổn hay không?
Nếu tự mình làm hỏng những thứ ấy, chúng ta không thể buồn phiền. Đã phá hỏng thì phải sửa. Chúng ta phải có trách nhiệm với mỗi quyết định, mỗi hành động của chúng ta. Dù là dưới tư cách cá nhân hay con người xã hội, thương gia, nhân công hay công chức.
Tôi tin tưởng rằng cần phải phá bỏ những bức tường. Những bức tường được xây ngăn chúng ta, trong cũng như ngoài. Tất cả những kẻ bị công kích, bị ngược đãi, bị khinh thị, sẽ trốn chạy đến nơi không tồn tại những điều này. Và tất cả những kẻ đi công kích, ngược đãi, khinh thị kẻ khác, sẽ loại trừ những người mà họ sợ hãi. Mặc dù, trong thực tế, họ sợ chính sự hoài nghi, sự yếu ớt trong niềm tin của chính họ. Những bức tường cứ được dựng lên, trở thành vô vàn ghét-tô trong cuộc sống thường nhật chúng ta, trở thành hội chợ của sự bất bình đẳng và phù hoa. Cần phải phá bỏ những bức tường, từ trong và cả ngoài!
Tôi tin tưởng rằng chúng ta có thể làm được điều đó. Rằng, với lòng quả cảm, với niềm tin và sự xác quyết, chúng ta có thể khởi đầu việc dỡ bỏ bức tường phân cách người đồng tính và dị tính luyến ái. Hôm nay là Ngày Kiêu hãnh Đồng giới, khắp Châu Âu và trên thế giới. Có hai loại thế giới.
Một thế giới mà ở đó, ngày Kiêu hãnh Đồng giới là một cuộc tuần hành khổng lồ, rực rỡ sắc màu và hạnh phúc, nơi mà vào cuối tuần, các gia đình đưa con cái đi dự để cảm thấy thoải mái trong lòng, thanh niên đến để nghe nhạc hay, còn người đồng tính và dị tính luyến ái thì đến cùng nhau để chỉ ra rằng cũng có thể sống theo cách khác.
Ở nơi đó, Ngày Kiêu hãnh Đồng giới không phải là cuộc chiến của dân đồng tính, mà là ngày hội của sự coi trọng người đồng tính. Và còn một thế giới khác, tại đó ngày Kiêu hãnh Đồng giới đi kèm những cuộc đụng độ đẫm máu, với những hỉ nộ bạo lực, với sự can thiệp của cảnh sát, sự cấm đoán của chính giới. Trong thế giới đầu, những người đồng tính thực sự bình đẳng, có thể yêu thương nhau, có thể làm việc, kết hôn, còn ở thế giới thứ hai, họ phải khiếp sợ, phải ẩn náu và phải phủ nhận mình.
Tôi tin tưởng vào điều đó vì tôi muốn tin rằng chúng ta thuộc về thế giới đầu, thế giới Phương Tây. Nhưng để được thế, chúng ta phải hành động. Phải bắt tay vào việc vì nếu chúng ta không bắt đầu, nếu tôi không bắt đầu, thì mọi thứ sẽ không được khởi động.
Như vậy: Tôi là Szetey Gábor. Là quốc vụ khanh Nhân sự Chính phủ Cộng hòa Hungary. Tôi tin ở Thượng đế, ở tình yêu thương, ở tự do và bình đẳng. Tôi là người Hung, và là công dân Châu Âu. Tôi là một nhà kinh tế, và lãnh đạo nhân sự. Là bạn đồng hành, là bạn hữu, và đôi khi là địch thủ.
Và là người đồng tính.
Như các bạn. Như vài trăm ngàn người trên đất nước này, những người mà tôi hy vọng rằng, sẽ nghe thấy những lời này của tôi.
Trời!
Tôi đã nói ra điều đó!
Và tôi sẽ còn nói nhiều lần, mỗi khi cần phải nói để người khác cũng dám nói ra diều này. Và khi đó, sự kiêu hãnh đồng giới sẽ là thứ mà chúng ta đạt được. Và nước Hung, tổ quốc của tôi, cũng sẽ trở thành xứ sở như chúng ta mong muốn. Một quốc gia tự do, nơi mà trong ngày hôm nay, có thêm một người được bình đẳng.
Một lần nữa. Tôi là Szetey Gábor. Là người theo đạo, người Châu Âu và Hung. Là một công dân, công chức, thành viên chính phủ. Và người đồng tính. Tôi sống cùng với một người mà tôi yêu, người ấy hôm nay cũng ở bên tôi và thiếu người ấy, giờ đây tôi đã không thể có mặt ở nơi này. Cũng như đối với đa số chúng ta, ở đây và nơi khác, nếu một điều quan trọng gì đó diễn ra.
Tôi tin tưởng rằng cần có một sự khởi đầu. Cần phải nói ra - tôi, các bạn và tất cả chúng ta. Nói một cách tự hào, với nghị lực, niềm tin và sự quả quyết. Hoặc giả, nói thì thầm, như một thực tế của cuộc sống, với niềm vui và cảm giác bình an. Đối với tôi, Ngày Kiêu hãnh Đồng giới là như vậy. Và từ hôm nay, 365 ngày của năm, tất cả mọi ngày của năm, là như vậy.
Tôi tin tưởng rằng, là người đồng tính không phải là vấn đề lựa chọn. Nhiều khi và đối với nhiều người, đây là điều khó chấp nhận, với tôi cũng vậy - tôi đã mất 28 năm. Các bậc phụ huynh, thanh niên, người trưởng thành đều lẩn trốn trước nó. Sự lựa chọn không phải là ai đó có đồng tính hay không. Mà là, người ấy có khả năng chấp nhận không. Tôi đã biết rằng việc không chấp nhận chính bản thân mình sẽ khiến chúng ta phải lẩn náu, phải dối trá đến cuối đời, và sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Tôi tin tưởng vào sự thật và tôi đã chán chường sự dối trá. Chúng ta được Thượng đế tạo dựng như chúng ta đang có. Như thế, chúng ta khác biệt nhau theo mọi dạng. Không có gì đáng hổ thẹn ở đây cả. Điều này, thoạt đầu tôi đã cần phải nhận biết, sao cho những người xung quanh tôi cũng cảm nhận như thế.
Tôi tin tưởng vào tình thương yêu. Tình thương của bạn bè, đồng nghiệp, nhưng chủ yếu là của gia đình và phụ huynh. Luôn luôn, ở mọi lúc. Chấp nhận là tiếng nói của tình thương yêu, còn bác bỏ là của sự khước từ. Các bậc cha mẹ sẽ làm được nhiều nhất cho con cái đồng tính của mình, nếu họ yêu thương con cái như họ đang có. Đơn thuần, hãy chỉ yêu họ. Như yêu những đứa trẻ khác.
Tôi tin tưởng rằng lẽ ra, tôi đã có thể nói sớm hơn. Khi thân mẫu tôi còn sống. Trong đời ít có điều gì khiến tôi phải hối hận, nhưng chắc chắn có một điều: tôi chưa bao giờ thổ lộ với người mẹ mà tôi hằng thương mến. Cho dù chắc chán bà đã biết... Đến giờ, tôi còn nhớ chính xác về cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi, bà bảo: "Mẹ không để tâm con sống với ai, như thế nào, quan trọng nhất là con được hạnh phúc!" Chỉ một tháng nữa là tròn 10 năm kể từ dạo ấy...
Tôi tin tưởng rằng thân mẫu tôi biết tôi đang làm gì và sẽ nở nụ cười với tôi. Tôi biết rằng nếu còn sống, bà sẽ đứng bên tôi lúc này và tự hào về con trai mình. Cũng như thuở sinh thời, trong mỗi ngày của cuộc đời, bà đã tự hào về tôi với lòng thương yêu tràn đầy. Chúng ta không lựa chọn được số phận, nhưng có thể lựa chọn những quyết định của mình.
Tôi tin tưởng rằng phải chấm dứt và có thể chấm dứt cái văn hóa im lặng này. Tôi cần phải nói thẳng tôi là ai, để rốt cục có thể đưa ra những quyết định điều khiển đời tôi. Chúng ta cần nói thẳng để nắm trong tay số phận mình. Để có thể là người mà chúng ta đang là. Là người mà chúng ta có thể thành, bởi tài năng, sự cần cù, bởi những ngẫu nhiên đến với chúng ta và những hiểm nguy mà chúng ta phải tránh. Để chúng ta đừng phải có hai cuộc sống.
Một cuộc sống công khai, và một cuộc sống khác trong âm thầm. Để chúng ta đừng phải tiếp tục nói bằng thứ ngôn ngữ mã hóa về những chuyện quan trọng nhất của cuộc đời mình. Về bạn bè, về gia đình chúng ta. Để chúng ta có thể kiêu hãnh vì cái chúng ta đang là. Đơn giản, thì thầm và nhẹ nhõm.
Tôi là người đồng tính. Và tôi hạnh phúc. Và tôi kiêu hãnh vì được có mặt ở đây cùng các bạn.
Đến đây, tôi xin khai mạc chuỗi những Ngày Kiêu hãnh Đồng giới, năm 2007!
Xin cám ơn các bạn đã chú ý theo dõi.