Nhân 2Ti du xuân, chụp tấm ảnh trường CVA, bố cún copy lại (kèm bổ sung và edit tí tẹo) ít dòng lai rai, đã bốt trên một forum về ngôi trường mà bố cún đã theo học 10 năm...
*
CVA là trường chăm học, kiểu "ăn chắc mặc bền", chí thú, cần cù, không phải là trường "sao", lịch thiệp mọi mặt như Ams về sau này...
Ở CVA bố cún có nhiều kỷ niệm lắm, từ hồi bé tí.
- Cấp 1, hay ra hồ Tây phía sau nhà Bát Giác để bơi. Có nhiều lần... nude luôn, chả biết ngượng là gì. Có bận mất hết quần áo (để trên bờ, có đứa trông, mà nó lại mải chơi nên mất ), may mà hôm ấy nghĩ thế nào khi bơi lại mặc quần đùi ;)
- Cấp 2 thì có lần cả lớp rủ nhau bỏ học ngày mùng Năm Tết, lên gò Đống Đa vãn cảnh. Tưởng có gì hay, hóa ra lên đó đông nghịt, người xem người, có quái gì đâu?! Về cả lớp phải viết bản kiểm điểm, nhưng vì "đồng lòng", và có đứa viết hay quá, về "ý nghĩa lịch sử của ngày Quang Trung đại phá quân Thanh", nên cuối cùng cả lũ được tha, không phải mời phụ huynh học sinh. Tuy nhiên, cũng hú hồn! Đó là buổi trốn học duy nhất của bố cún thời phổ thông ;)
Bố cún còn nhớ như in, gần 30 năm trước, mới học cấp 2 nhưng là học sinh giỏi (hay tiên tiến gì đó), bố cún được dự lễ kỷ niệm 70 năm trường Bưởi, có các vị lãnh đạo VIP (bác Đồng và nhiều người khác) từng là cựu học sinh xuống dự, rất long trọng. Cả anh Cao Cường cũng về đá cho tuyển trường một hiệp, không nhớ là giao hữu với trường nào; tuy CVA thua 1-0, Cao Cường thì mặc nguyên quần bò đá và chỉ chạm bóng vài lần, cộng 1 cú vô-lê trượt, nhưng được thấy và được gần thần tượng là vui sướng lắm rồi.
Ngoài ra, trường hôm ấy còn bán bánh mỳ kẹp thịt (xá xíu), là thứ vương giả hồi đó, chỉ có ở gần Lăng Bác (phục vụ người vào thăm Lăng)... Rồi, giữa lúc bác Đồng phát biểu, thấy tiếng máy bay rầm rầm trên đầu, người ta đồn có anh phi công nổi tiếng (mà bố cún đã quên tên), trước là học sinh của trường, hôm đó không đến dự được nên "ngả cánh chúc mừng trường". Chả biết thực hư ra sao, nhưng lũ trẻ khoái tỉ lắm!
- Cấp 3, điển hình là những kỷ niệm đá bóng, cả lũ trần trùng trục, đi chân đất; một vài đứa có giày nhưng không đi, vì thấy đi đất sút chính xác hơn, chỉnh bóng "chuẩn" hơn ;) Đấu giữa các lớp, bị chui háng những khi thua: phải bò lổm ngổm qua mấy chục cái háng, chúng nó còn cố để thấp xuống, đứng giãn xa nhau ra, nhục nhã ghê gớm! Hôm nào trời mưa bùn lầy thì toi!
Giải bóng đá của CVA tầm cỡ quốc gia, trận chung kết có mời trọng tài "xịn" (như Đào Đình Xuyên...) về bắt, sân kẻ vạch vôi tươm tất, khung thành có mắc lưới, tự hào vô vàn. Lớp bố cún được 2 lần vô địch (các năm lớp 10 và 11 - lớp 12 thua ở trận chung kết, rất tức tưởi!) Hồi ấy lần đầu tiên bố cún có cảm giác... sĩ diện với các bạn gái (lần nào "đội nhà" thi đấu, cũng mang dưa chuột, cam, dưa lê... ra cổ vũ), nhiều khi đá hăng chỉ để "lấy mẽ" với các bạn :)
(Mở ngoặc: bố cún, vì người to nên hay làm hậu vệ thôi... ;))
Về sau, khi đã sang đây, nghe đồn là sân bóng đã bị xẻ làm nhiều mảnh cho các hộ gia đình ở đó... trồng rau? Rốt cục, dường như cũng bị xà xẻo hết! Còn đâu những... oanh liệt một thời! :((
Dưới trường CVA có hệ thống hầm ngầm mà xuất xứ chưa rõ lắm; hồi Việt Nam oánh nhau với Tàu, người ta mới khui lại để nếu cần thì làm nơi trú ẩn. Thấy đồn dưới hầm có những bộ xương xiếc gớm ghiếc! (Gần đây đọc báo ở nhà, thấy bảo lại phát hiện ra một hệ thồng hầm ngầm cổ nữa, không biết có khác hệ cũ không; nghe đâu có lẽ xây thời Pháp thuộc, sâu hơn 2 m, có thể thông đến núi Nùng).
Còn nhà Bát Giác thì hồi đóng phim "Người hàng xóm" (?) (cũng thời đánh Tàu) dựa theo truyện ngắn "Chân dung người hàng xóm" của chị Dương Thu Huơng (nói về chuyện một tay Hoa kiều ở Việt Nam gần hết đời, ai cũng nghĩ là người tốt, hóa ra là nội gián cho Tàu...), người ta có đến đó quay (*). Hồi bố cún đi học, nhà Bát Giác còn là nơi để dân tình... ị bừa bãi, lộ thiên, rất mất vệ sinh. Chả hiểu giờ ra sao?
*
Nhà ông bà bố cún khi đó cũng gần trường, số 98 Thụy Khuê, đối diện Sở Xe điện. Nhà ở cạnh ông Thành cắt tóc. Nhớ nhất là, ngay sau hôm Brazil thua Ý hồi WC 1982, bố cún đi cắt tóc ông ấy. Khi đó, TTXVN mới ra các bản tin đặc biệt về WC, sáng sớm mọi người lũ lượt xếp hàng mua, hào hứng lắm; còn truyền hình thì phải chờ, gọi là "từ băng ghi hình", chứ không phát trực tiếp. Đang cắt, bố cún thấy tay ông ấy run run, bảo: "Thằng Bờ-ra-zin bị Ý loạt mẹ nó mất rồi mày ạ!" Bố cún sợ quá, chỉ lo ông ấy cáu lên, cắt đứt tai chẳng hạn, thì bỏ xừ!
Đi học lúc đầu thì đi bộ, nhảy tàu (có lần ngã bổ chửng, khá đau, nhưng sợ nhất là bị thủng đầu gối quần, về ăn mắng hoài), sau lên cấp 3 mới đi xe đạp. Một lần bị ngã xe đạp, khá đau, ở đoạn trước cửa trường vì đường ray tàu điện chỗ đó nó vòng vèo oái oăm: bọn trẻ con còn có trò chực sẵn đấy theo dõi và cá cược là ai sẽ ngã ;)
Tàu điện thì mặc dù chậm hơn rùa, nhưng hiếm hôm nào không trật bánh. Được cái, vận tốc yếu nên tàu có bắn khỏi đường ray cũng không mấy khi gây tai nạn gì đáng kể. Trung bình đợi tàu tránh ở La-pho độ nửa tiếng, có lúc tiếng rưỡi Được cái, thời bao cấp, dân đủng đỉnh "ngồi chơi xơi nước", tránh tàu ta giở báo (Đảng) ra đọc, không mấy ảnh hưởng.
Dốc La-pho đi xe đạp từ trên xuống khá "tít", có điều về sau có đưa nghịch hay rải đá cuội, dân tình thi nhau ngã. "Biến tướng" của tệ nạn ấy về sau này, có lẽ là trò rải đinh gần đây. Tối đến, ở đó có nhiều cặp trai gái sau khi tình tự ở Bách Thảo, đi dạo hóng mát, ăn chè, phở... "tẩm bổ"; nhưng hồi đó chưa có nạn "mông tặc" như bây giờ, mọi thứ khá an toàn.
Trong khu Bát Giác có lẽ có ma thật, vì nghe đâu có người tự tử, hay án mạng ở đó. Còn có tin đồn là một cô nữ sinh bị làm nhục ở đấy nữa, nhưng không ai xác minh được.
Quán Thánh thì có bể bơi Ba Đình, bố cún có học vẽ ở đấy một thời gian, và thỉnh thoảng đi bơi (hồi cấp 2, một lần bố cún bị mất sạc quần áo ở bể bơi, còn độc một cái quần đùi ướt sũng đi bộ về nhà, khá ngượng!) Có mấy chị rất đẹp, bơi thường trực tại đây: chắc ý thức được vẻ đẹp của mình nên các chị ấy đi lại tự tin lắm, và được các anh bảo vệ bể bơi cưng chiều vô kể. Có lần họp đội viên gương mẫu gì ở Nhà văn hóa Ba Đình, bố cún được đi và giải lao có vé ăn bánh bao, nhân trứng, thịt băm... ngon vô kể!!!
Những kỷ niệm không bao giờ quên!
(*) Nên đọc lại truyện này để "tăng cường cảnh giác" với bọn bành trướng bá quyền Tàu khựa! ;)
Về chuyện đóng phim, lại khoe thô, bố cún cũng tham gia một lần, ở bên này, hồi Hung còn là nước XHCN. Ở ngay trung tâm Budapest, có một khu đổ nát mà người ta cố tình giữ lại để đóng và quay phim. Hồi đó Liên Xô và Hung định làm một bộ phim truyền hình nhiều tập, đoạn cuối là Hồng quân vào "giải phóng" Hung (bây giờ, theo quan điểm sử học "chính thống", thì là... "xâm lược", "chiếm đóng" Hung ;).
Bố cún và vài ba tay bạn người Việt được đóng vai lính Hồng quân (vì Liên Xô có nhiều nước Cộng hòa ở châu Á, nên cần cả loại mũi tẹt, mắt xếch, da vàng cho nó... quốc tế vô sản ). Chả phải làm gì cả: bị đánh (make up) mặt tím bầm lên, trong ngu si dễ sợ, rồi khi đạo diễn bảo thì vác súng đi lòng vòng. Cả ngày chỉ ăn uống lai rai, đóng có một tẹo.
Như thế được hai buổi, thù lao khá hậu, hơn cả Hung (chắc là vì mình "có yếu tố nước ngoài" ;)). Sau đó, Hung thay đổi thể chế, phim toi luôn :(