26/8/08

Lá cải câu khách :)

41 nhận xét




Mệt tưởng chết, đi kiếm tin thì giật mình vì sau 1 hôm không đảo qua các blog, báo chí, đã thấy đâu đâu cũng nở rộ "nghi án" Hải Yến đánh ghen Thủy Top :)

May là Batigol đã tổng kết các link ở đây, tiện tìm hiểu, tham khảo :)

Đọc mấy bài báo thì thấy là cả Hải Yến lẫn Quang Hải đều vòng vo rõ khéo (và... thô :)) trước các ký giả, có ma biết được sự thể ra sao? Mà thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là chuyện cá nhân, dĩ nhiên là câu khách và không hay ho gì, nhưng chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm đến đến hình ảnh cô Pao ("Chuyện của Pao") và chàng Hải ("Mùa hè chiều thẳng đứng"), nhỉ? :)

Kể ra, để ý báo chí vài tuần nay thì cũng thấy chắc cả đôi bên đều có chuẩn bị để PR cho sự nghiệp "hậu hôn nhân" của mình. Lâu lâu, bẵng đi vài tháng im lìm, tự nhiên Quang Hải có bài giả nhời rất dài, than thở về Hải Yến (trong khi rất "phấn khích" dùng Thủy Top :)), còn Hải Yến thì phớt tỉnh, tập trung đóng vai đồng tính với Linh Đan trong "Chơi vơi" của Bùi Thạc Chuyên "Sống trong sợ hãi". Nói chung là, "văn nghệ" mà ;)

Chuyện tào lao, nhưng đúng là báo chí sau Thế vận cũng có ít đề tài làm "nóng" được độc giả, nên chuyện ghen tuông - nếu có - cũng ầm ĩ được vài trống canh. Mà riêng gì báo ta, báo Hung cũng vậy: xoay đi xoay lại vẫn chuyện cũ mèm về mấy anh Tàu. Hết nghi án cả vụ cái ông nghệ sĩ dương cầm chơi hôm khai mạc cũng là nhép, đàn thì đàn giả, vì làm gì có chuyện piano nặng 2-300 cân mà cứ rung lên bần bật mỗi khi ông ta thượng tay xuống? (Ngoại trừ, công lực phải như cụ... Văn Cao khi oánh đờn bằng cùi trỏ, may ra...) Rồi chuyện "Mao chủ tịch đã tiếp sức cho tôi..." (*)

Nghe phát ớn, dù quen quen :)

(*) Minh họa: Quang Hải ở Budapest

(**) Tâm sự của tay vợt cầu lông Tàu vừa giật HCV: "Trước Thế vận hội Athens, chúng tôi tập huấn ở tỉnh Hà Nam nên có dịp được về thăm quê hương Mao chủ tịch; đồng đọi tôi khấn chủ tịch trước ngôi nhà của Người, còn tôi khi đó đi... đánh bài. Kết quả là anh ấy đoạt HCV, còn tôi bị loại ngay ở vòng 1. Lần này, tôi trở lại ngôi nhà của Người và cầu khấn. Tôi tin rằng Mao chủ tịch đã tiếp sức cho tôi..."

22/8/08

"Vajda Attila, cám ơn anh!"

6 nhận xét





Cách đây mấy phút, Thu Vân lại có dịp đứng nghiêm khi Quốc ca Hung được cử!

Ấy là khi Vajda Attila giành được HCV đầu tiên cho nước Hung, sau 14 ngày chờ đợi ròng rã.

Hungary, nước đứng thứ 7 thế giới trong bảng thành tích Olympic, sau 2 tuần, chưa hề có 1 HCV nào. Báo chí đã "gióng chuông cảnh tỉnh", chửi chính phủ, "vu" các nước khác doping, đủ kiểu, không biết bao lần, cũng chỉ để khỏa lấp đi sự thất vọng vô bờ...

Thứ Sáu hôm nay là ngày tổ chức các cuộc thi chèo thuyền, một nội dung mà Hungary rất mạnh. Nhưng ngay đến dân Hung cũng bi quan lắm rồi, yếm thế lắm rồi, chỉ dám thầm mong (những) tấm HCV đầu tiên. Mà các tuyển đấu kiếm, năm môn phối hợp, hay bóng nước nữ của Hung, các ứng viên mà Hung hy vọng biết chừng nào, đều thất bại rất thảm hại! Chưa nói đến chuyện, chỉ ít ngày trước khai mạc Olympic, tuyển chèo thuyền Hung đã đột ngột mất đi tượng đài huyền thoại của mình, Kolonics György, 2 lần vô địch Thế vận, 15 lần vô địch Thế giới và 3 lần vô địch Châu Âu.

Cảm giác nghẹt thở khi sau 250m đầu, Vajda chỉ đứng thứ 5. Nhưng rồi, cậu ta đã gắng hết sức. Tay bình luận viên thể thao của Đài Truyền hình Hungary hét khản cả tiếng: "Cố lên, cố hết sức vào, đừng nhìn ngang nhìn ngửa, không cần biết hội còn lại ra sao! Attila, chúng tôi tin vào cậu! Bây giờ không chỉ là thể lực, bây giờ là tinh thần!" Để rồi, ở những thước cuối, khi biết HCV chắc chắn về tay Vajda, giọng hắn đã lạc hẳn đi, nghẹn ngào chắc vì những giọt nước mắt... Thu Vân và mẹ thì reo hò ầm ĩ, và bực dọc "vu" ngay cho cậu Tây Ban Nha bám sát Vajda là "Tàu" (hôm qua một tay chèo thuyền của Tàu đã vượt Hung), chỉ vì tay này mặc áo đỏ...

Đúng kiểu Tây, sau khi về đích, Thu Vân nói, rất cảm động và trịnh trọng: "Vajda Attila, chúng tôi cám ơn anh!" Đúng lúc ấy, TV quay cảnh một rừng cờ Hung được vẫy trên khán đài. Dân Hung nghèo thế, tích cóp bao nhiêu năm, tháng, để có tiền làm 1 "tua" sang Tàu cổ vũ cho đội nhà thế này?

Đấy là những giây phút mà thể thao đã chiến thắng tất cả, vượt lên những mưu mô chính trị bẩn thỉu, những trò gian trá hèn hạ...

20/8/08

Lại cọp

6 nhận xét





Lang thang xem tin tức, tự nhiên thấy cái này trên TPO: ""Hồn quê" có mặt tại Đại nhạc hội Sziget, Hungary".

Khổ quá, một tin nhỏ, chả có nghĩa lý gì, bạn ký giả (?) Minh Trang "tổng hợp" của mình, thì ít ra cũng nên nêu nguồn cái chứ. Có ảnh hưởng gì đến đại cục và công lao của bạn đâu?

Hoặc nếu không, phiền bạn lấy cái bản chất sự việc thôi, tên gọi, cách diễn đạt bạn chịu khó đổi đi chút, hoa hòe hoa sói thêm vào, thì cũng không ai kêu ca gì bạn đâu.

Đã cất công cọp từ nơi xa xôi heo hút thế, sao không dụng công thêm chút, bạn?

(*) Minh họa (không liên quan tới nội dung entry này): cọp, một động vật hung dữ, cũng từng được đưa vào tên các nhà văn - thơ trứ danh như Phạm Hổ, Trần Dần, Phan Văn Hùm...

19/8/08

Entry for August 19, 2008

3 nhận xét





Đề tài mắng Tàu có lẽ cũng đã cạn, vì... Tàu vĩnh viễn vẫn là Tàu, nên phải chấm dứt :). Thư giãn một chút nhỉ?

Tối qua trước khi đi ngủ, lần giở cuốn "Bóng" của bạn Trang the Ridiculous và một bạn khác, đọc lại những đoạn về thời bao cấp mấy chục năm trước, tự nhiên lại nhớ miên man đến một bài nhạc không lời của "thời xưa cũ".

"Tình yêu của biển" là nhạc nền của hầu hết tất cả những "câu truyện truyền hình" trên Đài Tiếng nói Việt Nam thời đầu thập niên 80. Có lẽ không mấy ai biết tên nó, tác giả của nó, nhưng cứ nghe vài âm thanh đầu thì sẽ nhận ra những âm hưởng màu sắc tự sự pha chút hoài niệm và bồi hồi, của một thời khổ ải, nhưng bây giờ nhìn lại nhiều người lại cho là "đẹp" vì con người thương yêu nhau hơn... hiện tại :)

Dàn nhạc bán cổ điển của Đài chơi bản này khá "kinh điển". Nghe xong thì lại nhớ đến "Đã có một thời" của Phú Quang, dựa theo lời thơ của Dương Thu Hương (tuy không thấy đề ở đâu cả, chắc vì tác giả phần lời "có vấn đề"? - thx Hana đã "tầm nguyên" được vụ này).

Có Một Ngày

Biển xanh rờn
Cát trắng dịu êm
Đã có một ngày em yêu anh như thế
Ngọt mía lau và nồng hương quế
Em yêu anh như những tín đồ thấm giọng Thánh Kinh
Với Maria và nhịp dương cầm
Như kẻ tìm vàng ngất ngây bên suối cát
Như đứa trẻ say mê chùm pháo tết
Và nhấp nhô trong làn áo biếc
Biển làm mê những trái tim non
Những ai lần đầu tiên đến với đại dương.
Nhưng em làm sao giữ được
Cái ngày xưa đã quá xa xôi
Em như kẻ chài
Sống mòn tay với biển
Biển ấm nồng âu yếm
Biển dạt dào cơn sóng yêu đương
Và biển hung tàn ngạo nghễ cuồng điên
Biển bọt bèo và cát bờ dơ dáy
Những lưỡi đá ngầm giương dao dưới đáy
Những con sứa lầy trong đám rêu rong
Xác cá trôi nát rữa với cát ròng
Có một ngày
Và phải có một ngày như thế
Chẳng ai hối tiếc vì một thời thơ trẻ
Chẳng nên đau buồn vì khoảnh khắc ngây ngô
Dẫu sao thì ta cũng đã sống qua
Dẫu sao, ta cũng từng nếm trải
Và ngày ấy sẽ còn điên đảo mãi
Những lứa tuổi dại khờ đang bước sau ta.

Hôm nay là ngày cách mạng, mới sáng mở máy kiếm tin tức đã thấy những tít cổ động rất náo nức như "Hào khí Tháng Tám và cuộc chấn hưng nước Việt"... Chợt nhớ Nguyễn Huy Thiệp đã viết rất hay về cách mạng và tình yêu nên bốt mấy bản nhạc trên cho nó hiền hòa... :)

16/8/08

Tào lao Ô-lem-bích (tiếp)

11 nhận xét





Bạn Hana nói rất đúng, lẽ ra mình không nên băn khoăn quá về mấy cái gian xảo của anh Tàu, vì, theo bạn ấy, Việt Nam mình còn gian gấp vạn :)

Chứ thực ra Ô-lem-bích lần này, ngoài những vụ lèo nhèo, thì cũng có nhiều cái hay đấy chứ.

1. Anh Hung Gia Lợi, lên kế hoạch được 18 HC (6 HCV, 6 HCB và 6 HCĐ), bây giờ đang cuống lên vì được nửa thời gian rồi mà mới có 4 HCB và 1 HCĐ. Trong đó, tay bơi Cseh László chiếm 3 HCB, toàn với kỷ lục Châu Âu mới - cái khổ của anh này là cả 3 đợt ấy đều thua tay kình ngư Mẽo Michael Phelps. Cho dù, ở lần đọ sức cuối, anh chàng Hung đã chọn một chiến thuật "tự sát" là gắng sức ngay từ những thước đầu, với hy vọng Phelps... mệt - nhưng cuối cùng vẫn không lại được, và người mệt dĩ nhiên là anh Hung, vì chặng cuối phải cố lắm mới giữ được vị trí thứ nhì. Anh này, đến khi nhận giải vẫn thở không ra hơi, cười méo xệch. :)

Cổ động viên (CĐV) Hung, dĩ nhiên, nghĩ ra ti tỉ thứ để trút cái bực lên đầu Phelps. Ví dụ, nói đổng "rõ là nhà giàu, có doping cũng "tế nhị", chả bắt quả tang được đâu". Nào là, "thằng 3,14csa ấy trấn mất 3 HCV của chàng trai chúng ta" (picsa là từ chỉ... cái ấy trong tiếng Hung - cậu CĐV này quá hóm!), v.v...

Thôi, rốt cục vẫn là, trời đã sinh ra Cseh, sao còn sinh ra Phelps...

2. Báo ta, dựa nguồn Tây, loan tin có 1 VĐV bơi của Hung lọt vào danh sách "10 kiều nữ gợi cảm nhất tại Olympic Bắc Kinh".

Ấy là Dravucz Rita, 28 tuyển, thành viên tuyển bóng nước Hung. Cô này thoạt đầu là VĐV bơi, sau chuyển sang bóng, hồi 2005 có góp phần quyết định để tuyển Hung giành ngôi vị vô địch thế giới tại Montreal.

Bản thân tờ "Velvet" (Hung) cũng đặt ra cuộc bình chọn 10 kiều nữ gợi cảm nhất (bất kể còn chơi thể thao, hay đã về vườn) của các kỳ Thế vận. Báo tự đề ra 10 người, trong đó có Rita - rốt cục Rita được bình chọn nhiều nhất. (Trước đây hơn nửa năm, Rita cũng đã được chọn là VĐV nữ đẹp nhất của Hung.)

Chắc là vì thấy cuộc bình chọn thu hút nhiều độc giả (nam?), nên tờ này thừa thắng, đang mở một cuộc khác, xem môn thể thao nào khêu gợi nhất. Riêng cái tít bị họ giật, đã thấy rạo rực: "Là người đàn ông đích thực, bạn sẽ háo hức với môn thể thao nào?"

Một Top 7 được nêu ra, như sau, với lời đề nghị độc giả hãy bổ sung thêm các môn mà họ thấy là đáng đưa vào list:

1. Aerobic
2. Bóng chuyền bãi biển
3. Yoga
4. Bơi nghệ thuật
5. Thể dục nhịp điệu
6. Quần vợt
7. Trượt băng nghệ thuật

Bình thì bình, chả có vấn đề gì, nhưng có một ý nhỏ là sao không có những cuộc trưng cầu cùng nội dung, hướng về độc giả nữ? Chẳng hạn, không biết các bạn nữ, xem... vật tự do, hay cử tạ nam, thì có thấy... háo hức không? ;)

Khuyến mại thêm chùm ảnh ở đây để các bác nam có hứng bình loạn.

Bổ sung: Vẫn đề tài Hung bí bét tại Olympic này, báo Hung có bài rất bi quan, bảo chưa bao giờ thể thao Hung "đuội" thế tại các kỳ Thế vận. Bài viết cũng nhấn thêm là nếu Hung có được HCV, thì cũng phải vào vài ngày cuối, họa chăng... Một trong những lý do được bài báo nêu ra, ví dụ, trong trường hợp đội đấu gươm, kiếm của Hung, là do... không đoàn kết (đề tài của Hana và 2Ti :)): có một cô vô địch thanh niên từ Pháp về, cứ muốn được đấu đơn, cho rằng mình hơn người khác, rồi lãn công... khiến cả đội bị ảnh hưởng, v.v...

Dĩ nhiên là những bài viết như thế có nhiều cmt, người thì bảo Hung kém là do... chính phủ (không quan tâm, rót tiền thích đáng...) hay do hoàn cảnh (Hung đang đói kém, dân rầu rĩ, chơi thể thao hay thế nào được?), người khác nói Hung tụt hậu là do tính cách của dân tộc (hơi tí là nhặng xị lên, bi quan, kêu ca, chưa gì đã tìm thủ phạm để quy tội...). Nhưng có ý kiến này hay: "Các cậu thử nhìn bảng huy chương xem, Châu Á đang lên đấy! Tớ sống ở Châu Á, dân ở đó khủng khiếp lắm, chả tranh luận bao giờ, cũng chả biết lãn công, cứ bảo sao làm vậy thôi. Cái loại như cô nàng đấu kiếm còn nhờ mẹ gọi điện can thiệp để được đi đấu đơn ấy, như tớ, tớ cấm cửa ngay, đời nào được ra tới sân bay..."

14/8/08

Trò lố của anh Tàu

17 nhận xét




Sau mấy vụ lỗ mỗ, giờ đến lượt ông Yuan Csifeng - phó chủ nhiệm nhóm nhảy Gagaxy - cho tờ "Wall Street Journal" (ấn bản Trung ngữ) hay rằng, 56 em bé đại diện cho "56 dân tộc anh em" của Trung Quốc trong lễ khai mạc, đều là người Hán.

Kể ra, chuyện này với người Việt có vẻ bình thường. Ngay hôm khai mạc, xem cái trường đoạn ấy, bố cún đã bảo ngay "bọn này đóng tốt", vì liên tưởng đến những màn "đóng giả dân tộc" ở ta. Cũng như, các cuộc diễu binh thời xưa ở nhà mình, có đủ các binh chủng, giai tầng quần chúng - ví dụ, các "cụ già bắn rơi máy bay" toàn tuyển các cụ đẹp đẽ, da dẻ hồng hào, râu dài quắc thước, như tài tử xi-nê, chứ có ai bắt các cụ phải là du kích thật, hay bắn rơi máy bay thật đâu?

Nhưng bọn Tây, nhìn chung, rất ngu, chúng nó tưởng thật, cứ đoan chắc đó là người dân tộc chính hiệu :(( Chúng nó có biết đâu, chuyện "diễn" như thế, "thường ngày ở huyện", ở ta và Tàu? Nhất là, ở một nước mà Hán tộc chiếm 90%, và các em Hán thủ vai dân tộc đều "rất dễ thương và cư xử rất tự nhiên" (theo nhời ông Yuan), thì ngu gì mà đi kiếm người dân tộc, rắc rối và nhiễu sự!

Cho nên, bọn Tây mới nhận xét - trong một chuyện mà Việt Nam ta chả thấy có gì là "lừa" và "lố" cả - rằng những trò lừa lố bịch của anh Tàu có vẻ không hề muốn chấm dứt. Rõ ràng là thước đo của hai bên có sự khác biệt...

Bổ sung: Khuyến mại thêm bản tin này nữa.

@ 2Ti: Dĩ nhiên sự khác nhau là cái hay, thế giới phát triển được là do dị biệt.

"Bản sắc" cũng hay, nhưng thú thật là có nhiều cái "bản sắc" anh thấy sợ :((. Và tốt nhất là đừng có áp cái "bản sắc" ấy vào anh (dù anh biết là nó có thể bình thường đối với nhiều người :)).

Nhất là những cái "bản sắc" nhân danh quốc gia, dân tộc... để hành dân, mà kỳ thực là để đánh bóng chế độ, quan chức, như ở Tàu trong vụ này. Dĩ nhiên là thoảng qua thì dân Tàu cũng mát mặt với Olympic, nhưng kỳ thực đây là dịp PR cho chính thể. Mấy ai nhớ đến những hy sinh âm thầm của các võ sinh như trong bản tin?

Bổ sung 2: Ý của 2Ti rất hay nên lại xin phép giả nhời luôn ở đây nhé :)

@ 2Ti: Anh thì nghĩ rằng tất cả các loại đạo thời xưa đều đã được các cụ Tàu vận dụng nhuần nhuyễn để sùng bái và đánh bóng chế độ, lãnh đạo hiện tại. Dĩ nhiên, với dân mình thì những cái tin như trên ko lạ, vì hầu như rất nhiều người đã trải qua cái đó. Nhưng nếu gọi đó là "văn hóa", thì nó là thứ "văn hóa" phi nhân, lừa đảo, ăn quịt và đáng chê trách. Mà cái lợi thì dĩ nhiên thuộc về thể chế, về lãnh đạo, chứ ko phải những "người hùng" khốn khổ của đêm khai mạc...

Ở đây, anh chưa cần nói về "nhân quyền" hay cái gì xa xôi cả. Anh suy nghĩ nhiều khi đọc những cmt của bọn Hung liên quan đến bản tin này. Khi một người nói "chuyện vặt, cộng sản là thế, các cậu tưởng Hung ngày xưa ko thế à?", lập tức một người khác nói lại ngay: "Tôi nghĩ là cậu chưa sống một giây nào dưới thể chế cộng sản! Chúng tôi xưa cũng phải luyện tập ròng rã cho những cuộc diễu hành, nhưng ko bao giờ có chuyện ăn đói, mặc rét đến thế. Mà khi xong việc cũng được thù lao kha khá đấy, ko đến nỗi là chỉ chờ một tờ giấy khen mà cũng ko có đâu!"

Qua đây thì thấy, cái văn hóa Tây (cho dù là văn hóa dưới thời cộng sản Stalinist) vẫn văn minh hơn văn hóa "Khổng giáo" của Tàu nhỉ? ;)

(Cụ Khổng bị kéo vào những cái rất "tiểu nhân" này, hẳn cũng ngán ;)

@ Hana: Hìhì, tư liệu về cái vụ "dĩ Âu vi trung" này hay đấy, để khi nào có thể trích dẫn lúc cần.

Tuy nhiên anh cảm thấy viện vào cái này là một hình thức ngụy biện. Ngay cả những lý luận để lý giải cho sự đè nén, bất công..., cho rằng truyền thống Châu Á nó vậy, nó dựa trên căn bản "đồng thuận, đoàn kết, hướng tới cái chung..." theo anh cũng chả đúng (cứ nhìn vào Việt Nam thì biết ;)). Nếu được, chả ai thích bị đè nén, ăn chặn...

Còn như 2Ti, bảo trong trường hợp này, cái gì tồn tại là có cái lý của nó, cũng đúng, trong cái khoảng thời gian mà nó tồn tại (có thể còn lâu lắm, nhưng chắc ko vĩnh viễn) :) Anh thì nghĩ rằng đây là cái lý được áp đặt bởi kẻ mạnh thôi. Nếu có điều kiện, có lẽ ko nhiều người thích giữ cái lý ấy :)

Tự nhiên nhớ đến mẩu này của Solzhenitsyn:

CỤC BỘT

Ở sân nhà chúng tôi, một chàng trai xích Cục bột - một chú chó nhỏ - từ dạo nó còn bé xíu.

Một bận, tôi mang cho nó vài mẩu xương gà, còn nóng hổi và thơm phức. Vừa lúc đó, chàng trai mở khóa xích thả con chó chạy rông đôi chút trong sân. Một tấm màn tuyết dày, mềm mại phủ kín sân, Cục bột khoan khoái nhảy nhót trên đó như một con thỏ, nó nhún, lúc thì chân trước, lúc chân sau, nhào từ góc sân này sang góc kia rồi quặt lại, mũi chúi xuống nền tuyết.

Nó chạy đến chỗ tôi - bộ lông ướt đầm vì tuyết chảy -, nó nhảy quanh người tôi, đánh hơi mấy mẩu xương, rồi lại vù chạy và ngập trong tuyết tới bụng!

Tôi chả cần xương, nó nói, nếu được tự do!

(*) Ảnh chỉ mang tính minh họa: Người Kinh nhập vai người dân tộc được, thì người Hán dĩ nhiên cũng đại diện được cho cả "56 dân tộc anh em"... ;)

11/8/08

Văn hóa gian dối của Tàu

23 nhận xét




Viết xong cái này mà thấy ngán: anh Trung Quốc với "bữa tiệc văn hóa 5 ngàn năm", nhưng cũng gian trá (nói nặng), hay "thành tích chủ nghĩa" (nói nhẹ) chả kém gì... ta :(

Hết kiểm duyệt lễ khai mạc, đến lắp ghép ngụy tạo hình ảnh pháo hoa, giờ đem giọng người nọ cắm vào miệng người kia, hết nói!

Mà cái dở là, nhân danh "lợi ích quốc gia", dạy trẻ con bé tí đã gian dối, thì là cái thứ văn hóa "truyền thống", "bản sắc" kiểu gì???

Bổ sung: Vài "ý kiến bạn đọc" cũng cho thấy cái văn hóa gian dối khá ngấm vào dân ta. Ta có vẻ rất đồng cảm với Tàu trong vụ này ;)

Lê Thị Bích Liên - Không rõ - ltblien@vinamilk.com.vn
Tôi nhất trí với sự lựa chọn của các nhà tổ chức Trung Quốc. Đừng quá quan trọng hóa lên thì tất cả đều bình thường. Hai em bé cả hai đều tuyệt vời vì đã tạo ra sự hoàn hảo cho buổi biểu diễn cửa sự kiện lịch sử của toàn thế giới.

Nguyen Thanh - Không rõ - nguyenthanhbot@yahoo.com.vn
Tôi nghĩ câu chuyện này rất bình thường, để buổi trình diễn được thành công thì nên làm tất cả để đạt được. Điều này cũng như việc xoáy vào và đặt những câu hỏi ngớ ngẩn cho những cảnh như người cầm đuốc bay xung quanh sân vận động, hình ảnh con đường tơ lụa, hàng trăm Gia Cát Lượng... Cuộc đời là một vở diễn, tại sao ta không làm cho đời đẹp lên nhỉ?

10/8/08

10-8

13 nhận xét





Hôm nay là một ngày đặc biệt vì nhiều nhẽ.

1. Cún đã biết một số thứ rất kháu.

- Sáng nay, mẹ đi cửa hàng, còn bố ở nhà với cún. Để trèo lên cái sofa, cún đã biết bắc ghế (và đặt ghế vào góc vuông của cái sofa, để nó khỏi trượt).

- Chiều, ăn cơm, cún hau háu nhìn... miệng bố có vẻ rất thèm thuồng. Bố thử cho cún ăn lòng đỏ trứng (luộc), cún ăn thun thút.

- Buổi tối, cún đã rất cố gắng để đứng và thả cả hai tay ra, được vài giây. ;)

Nói thêm là cún đã trở thành một cái nạn! Không chỗ nào trong nhà mà cún không mò tới, cún đã phá chậu cây cảnh của mẹ (mà mẹ phải rất khó khăn mới trồng được), đã vò và ném sách báo của bố. Cản cún thì cún không đồng ý, ra cái điều xâm phạm quyền tự do... phá phách của cún.

Cún cũng có những cử chỉ khá đểu. Chẳng hạn, khi đói, cún rất... vồ vập ti mẹ. Nhưng khi no, có mời chán cún cũng chỉ cười khẩy, có vẻ "ông ứ thèm". Bắt cún bú thì cún cắn, rất mạnh, để phản kháng. ;)

Như vậy, cún ngoan ra nhiều, nhưng cũng làm bố mẹ mệt lử vì khó mà "hạn chế" được quyền "tự do đi lại, lưu trú" của cún.

Minh họa: Trò thích nhất của cún - kéo rèm cửa che mặt, và nếu bố nằm ở sofa thì phủ luôn lên mặt của bố. Mấy lần suýt lộn cổ rổi...

2. Việt Nam ta được HCB cử tạ, và Hungary, tổ quốc thứ hai của cún và Thu Vân cũng được 1 HCB bơi!

Cả hai tin này đều rất đáng hoan hỉ, cho dù Hungary chắc chắn sẽ còn được nhiều huy chương nữa, còn Việt Nam mình thì chưa chắc. Nhưng mà, như thế chứng tỏ VĐV mình cũng đã rất cố gắng, và cho dù Việt Nam mới là "tiểu bá" trong thể thao, thì không nhất thiết là lúc nào VVDV ta đi dự cũng chỉ vì... tinh thần thể thao, cho nó... có mặt!

Coi tấm ảnh Tuấn chụp cùng Long Thanh Tuyền (Long Qingquan - người mà báo chí thể thao Hung bình luận rằng, chưa hề có chút tên tuổi gì trên đấu trường quốc tế, thậm chí tên tuổi còn không có trên trang chủ của Tàu) và lực sĩ Indonesia, bỗng dưng thấy cảm động! Cám ơn Tuấn...

3. Mặc dù chỉ sau 3 ngày giao tranh, Georgia đã phải ngả mũ trước sức mạnh quân sự của Nga, nhưng việc một cường quốc lợi dụng khi cả thế giới đang chủ tâm đến Olympic, viện một cớ vớ vẩn và nực cười là Georgia "diệt chủng" để lùa quân vào Nam Ossetia (danh chính ngôn thuận vẫn thuộc lãnh thổ Georgia), rồi "tiện thể" oanh tạc luôn Georgia, là điều thật nhục nhã! 55 năm sau ngày mất, có lẽ Stalin dưới mồ cũng không thể ngờ rằng, có ngày thành phố quê hương ông, Gori, bị các hậu duệ nã bom, pháo!

Có lúc, đã tưởng đoàn VĐV Georgia có thể bỏ Olympic để phản đối, nhưng rồi cuối cùng họ quyết định ở lại. Có lẽ như vậy hay hơn: nếu đã không thể làm như thời Cổ đại (trong thời gian diễn ra Thế vận tạm thời ngừng chiến), thì cứ... chơi đến cùng! Thời 1956, đoàn VĐV Hung đã chơi với quyết tâm như thế tại Thế vận hội Melbourne: Hungary được tổng cộng 26 HC (8 HCV, 10 HCB và 7 HCĐ), xếp thứ tư sau Liên Xô, Mỹ và Úc. Đội bóng nước Hung đã "tử chiến" với Liên Xô và thắng 4-0 (cuối cùng Hung vô địch); trận đấu này hai đội thụi nhau cũng kha khá ;)

Ngoài lề: đọc VNE về việc "Việt Nam kêu gọi nối lại đàm phán về Nam Ossetia", như thường lệ, lại thấy ông Lê Dũng "bày tỏ lo ngại", v.v... :) Đại diện Việt Nam tại Hội đồng Bảo an là đại sứ Lê Lương Minh thì "kêu gọi cả Gruzia và Nam Ossetia kiềm chế, chấm dứt ngay các hoạt động quân sự, nghiêm chính tuân thủ thỏa thuận về việc không tiếp tục các hành động gây hấn và nối lại các cuộc đàm phán trực tiếp nhằm tìm một giải pháp toàn diện và lâu dài cho tình hình trong khu vực, ngăn ngừa khả năng xung đột trở lại". Cũng đúng thôi, nhưng độc giả, nếu không biết gì, đọc cái này, thì tưởng là Georgia và Nam Ossetia hứng lên thì oánh nhau :) Chả thấy ông Liên Xô lập mưu tái khống chế toàn vùng Caucasus đâu cả :((

4. Nốt về Olympic Bắc Kinh. Lại thấy báo chí địa phương loan tin nhiều đoạn trong cú pháo hoa mà TV truyền là đã được quay trước ròng rã trong vòng 1 năm liền, rồi được "nhét" vào hình ảnh "sống" (live). Gao Xiaolong, nhân viên hãng studio được giao nhiệm vụ cắt ghép đó, cho biết: "Chúng tôi đã xem rất nhiều lần, nhưng chỉ đến khi truyền "trực tiếp" mới nhận ra rằng những đoạn ghép có phần tối hơn. May mà khán giả chả nhận ra gì sất! Chỉ có đoạn kết của lễ pháo hoa là được truyền trực tiếp mà thôi".

Thế mới biết, "trăm nghe không bằng một thấy", nhưng cái mình thấy cũng không thể tin hết được! ;)

9/8/08

Thu Vân

8 nhận xét




Thu Vân đi Berlin với bà từ tối hôm kia. Đi từ Budapest lúc 11 giờ đêm, đến 12 giờ 45 trưa hôm sau mới tới nơi. Hai bà cháu mỗi người chiếm 2 ghế, nằm được đến 6 rưỡi sáng thì tới Praha, khi ấy phải dậy để cho khách lên ngồi :). Đến nơi, bà phàn nàn là dọc đường, xe đỗ tới 6-7 chỗ, thành ra ngủ không yên.

Thế là hè này Thu Vân được đi chơi liên tục, mẹ có vẻ lo lắng vì kế hoạch để Thu Vân học hè có vẻ bị phá vỡ. Nhưng bên này nói chung trẻ con không có chuyện học hè, ngoại trừ vài bài tập cô giao, như đọc 1 cuốn sách (khá dày), viết dàn ý và trả lời một số câu hỏi. Có điều, lâu nay Thu Vân ít luyện đàn, sợ là vào đầu tháng Chín đi học lại sẽ bị cô mắng (cô dạy piano của Thu Vân rất nghiêm).

Bây giờ, khi đang viết những dòng này, bố đang chat với Thu Vân, vừa từ CLB của bác Thu về (tối nay tranh thủ ra CLB, bà nói chuyện luôn với chị em bên ấy về sức khỏe sinh sản và một số thứ liên quan). Thu Vân nhớ em, cứ hỏi mãi là "em cún đang làm gì?" Sau đó đến lượt "nhớ bố", "nhớ mẹ"..., gần 12 giờ rồi mà bố mẹ nhắc đi ngủ mãi, vẫn thích ngồi viết.

Thu Vân bé nhưng rất cẩn thận và tình cảm, đi đâu về bao giờ cũng có gì làm quà cho bố mẹ. Hôm qua, bố nhận được tấm thiệp Thu Vân gửi từ Balatonlelle, hồi đi trại hè với trường ở đấy. Gửi từ ngày 25-7, mà tới 7-8 mới đến nơi. Balatonlelle cách Budapest có chừng 140 cây, bưu tá đi bộ vài ngày cũng tới, mà thiệp mất tới gần 2 tuần, đáng ghi vào Guinness lắm! Để bố thử mail vụ này cho Bưu chính Hung, xem họ trả lời ra sao.

Bây giờ bố post mấy ảnh này để Thu Vân xem trong thời gian ở Berlin nhé. Ảnh em cún là bố vừa chụp, khi nãy, em... cởi truồng để phản đối bọn bành trướng Bắc Kinh :) (Mẹ bảo ảnh này hay vì trông cún như... Lý Đức, vả lại, hở hang thì có, nhưng những chỗ quan trọng đều kín đáo, "nhã" cả :). Cún đã xé giấy tường tan tác rồi Thu Vân ạ...)

Thiệp Thu Vân gửi từ thành phố nghỉ mát Balatonlelle
Thu Vân viết có chỗ sai chính tả nhé, có nhận ra ở đâu không?

Tào lao về Lễ khai mạc Olympic Bắc Kinh

20 nhận xét



1. Đảo một vòng báo chí Việt Nam, thấy đâu đâu cũng tụng ca, "nâng bi" (chữ Batigol dùng, hay, vì lâu mới nghe :)) vụ khai mạc hôm qua ở Tàu, cũng như khen tứ tung tổng đạo diễn Trương Nghệ Mưu (*). Dĩ nhiên, khen là phải, và cũng cần khen: một buổi lễ do một cường quốc (mà lại độc tài ;)), gom sức dân và tiền tài (nghe đâu độ trăm triệu ủ-ét-đê?) trong vòng 7 năm, tập tành khốc liệt cả năm nay, coi đó là "thể diện", là "mặt mũi" của cả một dân tộc, làm gì không hay? Không ngoạn mục?

Báo chí bên này cố nhiên cũng khen. Nhưng cạnh đó, một số bài báo nhắc nhở ngay, cái hiểm họa "Hán hóa" toàn thế giới của anh Tàu. "(Chung) một thế giới, (chung) một giấc mơ" thật đấy, nhưng ấy là thế giới của anh Tàu. Phải hiểu như thế.

Những thông điệp về bề dày lịch sử của nền văn hóa Trung Quốc, cũng như về tiềm năng, về sức mạnh của xứ này, thông qua "bữa tiệc văn hóa 5 ngàn năm" hôm qua, thật là rõ rệt. Ai chả nhận ra? Bọn Tây ở xa Tàu, cái họa của Tàu chắc chúng nó không phải gánh đầu tiên, nhưng bên cạnh những lời khen, chúng nó cũng cảm thấy có nhiệm vụ phải cảnh báo về mối hiểm họa này.

Còn ta, ở sát nách. Làm gì không nhận ra? Nhưng vì "môi hở răng lạnh" (?), nên phải im. Chỉ được khen... :((

2. Bác VTC cảm thấy vui trên blog, vì xem lễ khai mạc của Tàu, chỉ toàn thấy văn hóa, "không hề thấy bóng dáng chiến tranh, không thấy ôn lại "truyền thống đấu tranh hào hùng" của nhân dân Trung Hoa". Cũng đúng, nhưng thời buổi này, trước mắt cả thế giới mà đưa màn "đấu tranh giai cấp" ra thì ai... ngửi nổi? Chính cái sức mạnh khủng khiếp, và mang tính đe dọa, ngầm sau "bữa tiệc văn hóa" và tinh thần "dĩ hòa vi quý" thể hiện ở vẻ bề ngoài, mới là đáng sợ! Có thể chẳng cần dùng đến "biển người" và vũ lực, Tàu vẫn bá chủ thế giới bằng sự đồng hóa văn hóa chăng?

Ít khi đồng ý với bác Đông A, nhưng lần này hình như có thể chia sẻ với bác ấy ở entry này.

3. Nếu những cái này là thật, thì Tàu đã kiểm duyệt hình ảnh của lễ khai mạc vừa rồi. Có lẽ vì vậy, mà Đoàn Việt Nam được vài giây, đầu voi đuôi chuột, và lãnh đạo Việt Nam trên khán đài (giả sự là có đi) chả được chúng lia chút camera nào! Thâm lắm, mà mình cũng chả làm gì được chúng.

Trong khi đó, Hungary cũng là một nước bé tí, chỉ khỏe về thể thao thôi (đứng thứ 7 trong list các quốc gia được nhiều HC Thế vận hội nhất, trên cả Tàu), chứ mọi thứ khác cũng rệu rã. Ấy mà, cho dù không phải nguyên thủ quốc gia hay chính khách gì nhớn, chỉ có chủ tịch Liên đoàn Olympic Hung đi dự khai mạc, khi đoàn Hung diễu vào sân ổng đứng lên vẫy vẫy điên loạn, cũng được quay khá lâu. Lý do, phải chăng vì vài năm gần đây Hung thân Tàu, năm ngoái Hung vừa tổ chức "Năm Hungary tại Trung Quốc", kéo dài nửa năm, được xem như “hoạt động văn hóa lớn vào bậc nhất của lịch sử Cộng hòa Hungary”, và chính phủ Hung hiện tại cũng đã làm mọi cách để ngăn chặn việc phê chuẩn một nghị quyết của Quốc hội, do phe đối lập đề xướng, nội dung lên án Trung Quốc vì sự can thiệp bạo lực tại Tây Tạng?

Cứ bảo anh Tàu không có ngụ ý gì nữa đi! :)

4. Đọc blast trên blog bác Thiềm Thừ, theo đó "lướt qua một số blast và entry, comment về khai mạc Olympic, thấy nhiều vị yêu nước thái quá, bộc lộ tư tưởng chauvinisme nước nhỏ, tiểu nhân!", thấy giật mình: hay mình cũng "sô-vanh nước nhỏ", "tiểu nhân" nhỉ? Hay mình cũng "tiểu bá Việt Nam", không biết mừng vui với cái hay, cái thành công của thiên hạ? :)

Mà thôi, ngấm lâu quá lời dạy cảnh giác của Julius Fučík, ta cứ thưởng thức Ô-lem-pích, cứ suýt xoa cái hay, cái đẹp, cái hoành tráng của anh Tàu, cơ mà vẫn nên dè chừng...

5. Minh họa không liên quan gì đến entry này: đồng phục của các nữ VĐV Hung bị tay Carrie Dunn, BTV tờ nhật báo chính trị "Guardian", phê là "kinh tởm nhất" :) Cái đểu là trong hơn 200 đoàn, thì ông này chọn đúng Hungary để "có ý kiến" :)

Tiếp vụ "nâng bi": Bài này của VNN cũng khen Tàu nức nở, có thể với dụng ý "tốt", là liên tưởng này nọ, kiểu "trông người mà ngẫm đến ta", nhưng liệu có cần thiết phải "bốc thơm" quá mức thế không?

(*) Ông Trương Nghệ Mưu này, phát sợ kể từ phim "Anh hùng". Người tài và thâm trầm như thế, làm cái gì chả được, xoay kiểu gì cũng xong...

7/8/08

Tiên sư bọn Tàu!

26 nhận xét



Bọn Tàu xỏ lá, quay đoàn Việt Nam rất qua loa... đã thế dân trên khán đài lại không vỗ tay vỗ chân gì sất! Trong khi các nước, các vùng lãnh thổ tí tẹo, chết đói, thì vẫn được lia camera rõ trang trọng! (Bọn Bắc Hàn cũng được vỗ tay rầm rộ...)

Thế mới thấy "môi hở răng lạnh" 16 chữ nghĩa gì đó, với bọn khỉ đột này là trót lưỡi đầu môi hết...

Tham khảo: Bác nhạc sĩ Lê Quỳnh đã có report rất kịp thời ở đây. (Chắc bác có chương trình phát cho phóng viên, nên mới giữa chừng đã xong bài :))

Bạn và tôi từ một thế giới / Mãi mãi chúng ta là một gia đình.” -> Cái này ai nói có thể tin được, chứ anh Tàu thì tuyệt nhiên nên ngờ vực...

(*) Minh họa: Phải rước Đức Thánh Trần sang đả cho chúng nó một trận nên thân...

3/8/08

Solzhenitsyn

6 nhận xét



Mẹ Dế vừa báo tin Solzhenitsyn đã qua đời! Nhảy lên mạng tìm, thì thấy có tin ở đây, nguồn "Interfax".

Hungary cũng đã đưa tin lúc 23 giờ 30 phút.

Cho dù những năm cuối đời bị chê bai là gàn dở, Solzhenitsyn vẫn là nhà văn có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn lao với thế giới (cộng sản) thế kỷ XX. Không biết báo chí Việt Nam sẽ đưa tin nào như thế nào? Bình luận ra sao?

Một việc chắc chắn là ngày mai, sẽ phải đọc lại "Gulag - Quần đảo ngục tù"...

Một vài bài về Solzhenitsyn trên NCTG Online:

BƯỚC SA LẦY CUỐI ĐỜI CỦA SOLZHENITSYN

TỔNG THỐNG NGA TẶNG GIẢI THƯỞNG QUỐC GIA CHO SOLZHENITSYN

SOLZHENITSYN VÀ NHỮNG ĐOẢN KHÚC “VỤN VẶT”

NHỮNG ĐOẢN KHÚC “VỤN VẶT” CỦA SOLZHENITSYN (1)

NHỮNG ĐOẢN KHÚC “VỤN VẶT” CỦA SOLZHENITSYN (2)

ALEKSANDR SOLZHENITSYN: “ĐÂY KHÔNG PHẢI NƯỚC NGA MÀ TÔI TỪNG MƠ ƯỚC!”

Bonus: Bốt lại một bài dịch cũ cách đây 8 năm. Năm ấy (2000), Giải thưởng Văn học mang tên Aleksandr Solzhenitsyn đã được trao cho Valentin Rasputin vào ngày 4-5-2000. Nhân dịp đó, trả lời câu hỏi của phóng viên Kênh truyền hình thương mại NTV (Moscow) - "Chúng ta phải làm gì với Chechnya? Càng ngày, số người thiệt mạng càng tăng và không ai thấy được kết cục của cuộc chiến này..." -, Solzhenitsyn đã có một phát biểu gay gắt, rất được một giai tầng (khá đáng kể) trong công luận Nga hưởng ứng.

Bài phát biểu phản ánh rõ rệt tinh thần quốc gia kiểu Solzhenitsyn: yêu nước nên chủ trương cần duy trì đế chế "Đại Nga" bằng mọi giá, kể cả với bàn tay sắt, phi dân chủ. Đọc cái này, dễ hiểu thái độ "hòa hợp hòa giải" những năm cuối đời của nhà văn với Putin, người cách đây vài chục năm, chắc chắn không cần nghĩ ngợi nếu phải dùng vũ lực với Solzhenitsyn trên tư cách một sĩ quan của cơ quan mật vụ chính trị trước một nhà đối lập.

Toàn văn bài này đã được đăng tải trên tờ "Novaya Gazeta" (Báo mới), số 18. Tựa đề bài phát biểu được đặt dựa trên câu hỏi "thường trực" của bao thế hệ trí thức Nga: "Shto delaty?" (Làm gì?)

LÀM GÌ?

Rằng phải làm gì với Chechnya ư? Chúng ta bận tâm rất nhiều đến Chechnya, chúng ta nói rất nhiều về mảnh đấy này, chúng ta được nghe nhiều về nó và điều này hoàn toàn hợp lý. Chỉ có điều trong lúc ấy, chúng ta đã đánh tráo những hệ tọa độ. Với một sự khinh suất tội lỗi, về cơ bản, chúng ta tưởng mọi sự ở ta đều diễn biến một cách bình thường. Nhưng hoàn toàn không phải vậy. Như một kết quả của thời đại Yelsin, tất cả mọi lĩnh vực quan trọng của đời sống nước ta, của nền kinh tế chúng ta, của đời sống văn hóa và tinh thần chúng ta đều bị phá hủy hoặc bị đánh cắp. Hầu như chúng ta sống giữa đống hoang tàn, nhưng giữa chừng, chúng ta làm như thể mọi thứ đều yên ổn, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ. Trái lại, dân số nước Nga hàng năm giảm tới một triệu người. Không nhầm lẫn đâu, đúng là DÂN SỐ CỦA NƯỚC NGA. Dường như đang có một cuộc nội chiến. Chỉ số tử vong vượt quá rất nhiều sự tăng trưởng dân số.

Một cách tệ hại, chúng ta bỏ mặc những miền quê vô cùng quý báu ở phía Bắc, những vùng đất mà từ thuở Nga hoàng, chúng ta đã phải mất bao nhiêu công sức để chinh phục từ bàn tay thiên nhiên. Chúng ta bỏ mặc nó sau lưng chúng ta một cách khiếp đảm, như những kẻ đầu hàng: "Ai muốn thì cứ việc lấy, chúng tôi không cần đến nó nữa rồi, vùng đất phía Bắc ấy xa chúng tôi quá!" Rồi cả vùng Viễn Đông ngời sáng và giàu có của chúng ta. Chúng ta nhìn nó như thể một kẻ khất thực nào đó! "Thây kệ mày ở đó, ai muốn thì ôm ấp mày, chỉ cần làm sao chúng ông khỏi phải bận tâm đến mày!" Nhục nhã và đáng hổ thẹn thay, cái cách chúng ta đối xử với miền Viễn Đông. Chúng ta đã để mặc nó... Mà ai là người bỏ mặc nó ở đây? Chúng ta ư? Không, tổng thống Yeltsin đã bỏ mặc 25 triệu đồng bào chúng ta, những người hiện tại đang bị ngăn cách với chúng ta bởi biên giới các quốc gia thuộc Cộng đồng các quốc gia Độc lập, những người từng bị chúng ta phó mặc, không hề có một sự đảm bảo nào về mặt pháp lý, và chúng ta cũng không hề quan tâm đến những mối lo của họ, dù chỉ là đôi chút. Từ dạo ấy, họ vẫn chưa hoàn hồn: ngày nọ qua ngày kia, họ chợt thấy mình ở những đất nước xa lạ, họ trở thành ngoại kiều. Và trong thời gian đó, tổng thống của chúng ta làm bạn với những kẻ độc tài.

Và, nhà nước của chúng ta là thứ nhà nước gì? Trong các công sở quốc gia, ngự trị một sự hỗn loạn toàn diện. Trong nước, không tồn tại những bộ luật có giá trị ở mọi nơi và đối với mọi người. Mọi địa phương, mọi nước cộng hòa đều có những giao kèo riêng ngu xuẩn, tạo ra những "cửa ngỏ", đối với trung ương liên bang. Thử hỏi thế là sao? Những nước cộng hòa độc đoán, những vùng bướng bỉnh quyết định hiến pháp của chúng ta phải như thế nào, họ muốn duy trì mối quan hệ quốc tế với ai một cách tùy thích, họ tự vay nợ nước ngoài, nhưng rồi chúng ta sẽ phải trả thay họ. Nghĩa là, họ làm tất cả để đất nước tan rã, càng sớm càng tốt.

Cho đến tận thời gian gần đây nhất - ai ở xứ ta mà không biết điều này? - những tay tài phiệt vô hình trong giới tài chính đã giành giật quyền hành pháp trên những sợi dây vô hình. Và điều gì đã xảy ra từ dạo đó? Chúng ta đã nhận được bất cứ tín hiệu gì từ chính quyền mới, rằng họ sẽ cắt đứt những sợi giây đó, hay không? Cho đến nay, không!

Và tất cả những điều này được mặt tiền của cái gọi là "nền dân chủ đại nghị" che đậy. Duma Quốc gia đây này. Đã bao lần tôi từng nói: Duma Quốc gia, được lựa chọn trên cơ sở những nguyên tắc đảng dối trá từ đầu chí cuối, hoàn toàn không thể coi là diễn đàn của các đại biểu nhân dân. Các thành viên Duma không nói lên ý kiến của người dân. Nguyện vọng của những người lựa chọn ra họ không hề có tác động đến họ, không ai có thể đòi hỏi ở họ điều gì.

Thời trước, người ta đã lớn tiếng tuyên bố sự tư hữu hóa. Chúng ta hãy nhớ lại, điều gì đã xảy ra, đất đai và tổ quốc ta đã bị tiêu hủy như thế nào. Đơn giản, người ta đã đánh cắp phần quí giá nhất của di sản quốc gia. Những địa phận quí báu nhất đã bị chia xẻ với số tiền bằng 1-2% giá trị thực của chúng. Nhưng, chúng ta chưa hề được nghe một lời lẽ nào từ chính phủ mới, rằng lũ trộm cắp có định trả chút gì từ 98% còn lại hay không? Người ta có đòi lại những gì chúng đã đánh cắp, hay những thứ ấy bây giờ đã nằm trong các ngân hàng ngoại quốc, không làm sao cứu vãn được?

Toàn thể bộ máy nhà nước của chúng ta đã thối nát từ đầu đến cuối. Nạn hối lộ đồi bại đã phá hỏng tất cả. Chúng ta đã nghe biết bao lời ba hoa rỗng tuếch về điều này: biết bao sắc lệnh đã được tung ra để chống tham nhũng. Nhưng, chưa bao giờ, chưa ai có một hành động thực sự nào! Và thử hỏi: tại sao? Thì bởi lẽ, thưa quí vị, ai có thể làm được điều gì, kẻ ấy cũng bị cơ chế hành chính ngự trị đến tận cổ. "Dây mơ rễ má" là như thế, không thể có lối thoát ở đây.

*

Đã bao nhiêu lần, chúng ta từng nghe rằng có biết bao cải cách to lớn diễn ra ở xứ ta. Có điều, đây chỉ là những cải cách giả hiệu, vì chúng đẩy già nửa dân Nga vào cảnh bần cùng. Và chúng ta được nghe gì từ chính quyền hiện tại, chính quyền ấy rút ra kết luận gì khả quan từ những điều đã xảy ra? Trung tâm chiến lược của tổng thống mới thông báo cho chúng ta hay rằng chúng ta sẽ tiếp tục những cải cách. Nghĩa là, không ai nghĩ đến việc phê phán những cải cách, cự tuyệt những lơ là tội lỗi của chúng; theo một phương cách đáng công phẫn, người ta thỏa sức giễu cợt dân chúng. Tiếp tục những cải cách. Phải hiểu điều này như thế nào? Có lẽ, phải hiểu là tiếp tục sự cướp bóc đến cùng, sự phá hủy toàn diện nước Nga, chừng nào còn có thể!

Đất đai Nga là cái cuối cùng còn lại với chúng ta, cái tận cùng. Giờ đây, những tay đại tư sản đang giơ cánh tay tham lam để chiếm đoạt nó. Họ muốn giữ nhiều tỉ Mỹ kim mà họ đã cướp bóc được. Giải pháp hiển nhiên nhất là đầu tư vào kinh doanh đất đai. Đó là cách chắc chắn nhất. Để làm được điều này, một chiến dịch cổ động cho sự mua bán tự do đất đai đã được mở ra. Thưa quí vị, tất nhiên là ruộng đất phải thuộc về người cày bừa. Phải thuộc về họ, chứ không phải về những tay tài phiệt. Có điều, ngày nay, đâu là người nông dân có thể dành dụm đủ tiền để mua một mảnh đất nhỏ? Hoàn toàn rõ ràng là cái đạo luật đầy nguy hiểm này được tạo ra cho những kẻ đại tư sản. Và cuối cùng, chúng sẽ chia nước Nga thành điền trang lớn, người dân không thể đặt chân vào bất cứ đâu vì mọi đất đai sẽ thuộc sở hữu tư nhân. Và sẽ không còn gì, vĩnh viễn không còn gì, từ nước Nga.

Phải cứu vãn nước Nga. Chúng ta chỉ còn những tháng và những tuần, chứ không phải những năm, để làm điều này. Vậy mà, chính quyền mới, đã tồn tại không phải chỉ 40 ngày, cũng không phải 120 ngày, thậm chí, nếu tính cả 3 tháng cuối năm ngoái, nó đã có mặt từ hơn nửa năm nay. Tuy thế, cho đến ngày nay, ở trong nước, chúng ta vẫn chưa thấy những đề xướng đáng phấn khởi - nhằm hàn gắn các vết thương - từ nó. Đây là điều đáng lo ngại. Trước mắt, chúng ta chưa thấy cái đà tiến trong chính quyền mới. Cho đến giờ, ngoại trừ việc đó, tôi không trách móc nó điều gì. Tôi cảm thấy nó chưa có hành động gì mang tính phá hoại. Mặc dầu, những lời hứa hẹn cũng có thể mang tính phá hoại, chẳng hạn những câu kiểu "thực hiện đến cùng cải cách". Thôi đi, chớ nhắc tới việc "thực hiện những cải cách" cũ ấy! Tuy nhiên, trong những ngày tháng vừa qua, lẽ ra chính phủ mới đã có thể thực hiện các biện pháp hướng nội để hàn gắn những vết thương. Chúng ta không thấy những biện pháp này và đây là điều khiến chúng ta lo sợ. Không thể tiên liệu được đường hướng lịch sử. Có quá nhiều và quá nhiều loại người. Không thể kết án một ai đó trên cơ sở lời nói và ngoại hình anh ta, mà phải dựa vào những hành động trong thực tế của anh ta. Lời kết của bản án ấy, cho dù có thể sẽ tồi tệ, vẫn còn nằm trước chúng ta.

HL dịch

Lời có cánh

28 nhận xét



Nhân dịp Hà Nội "nuốt" Hà Tây, VNN phấn khích, buông ra những lời có cánh nô nức, đọc mà thấy mình cũng rạo rực. Thế mới thấy sức mạnh của ngôn từ, ghê gớm thật!

@ Minh: Cho anh gửi lời ngưỡng mộ ông cụ về vụ bỏ phiếu mở rộng Hà Nội!

*

Khi ta “thay tên đổi họ”: Tự hào thầm nhắc tên THĂNG LONG - HÀ NỘI

Thưa bạn đọc yêu quý của Thư Hà Nội!

Những ngày này, chúng ta đang chứng kiến một sự kiện lịch sử, từ 1/8 hôm nay, Thủ đô Hà Nội linh thiêng và hào hoa sẽ trở thành một thủ đô có diện tích rộng gấp 3-4 lần so với trước.

Người dân cả nước đang vừa lo lắng quan tâm, vừa hy vọng và kỳ vọng vào một Thủ đô Hà Nội (mở rộng) với tầm vóc tư duy và hành động tương xứng thời kỳ mới, mang tính chiến lược, góp phần phát triển kinh tế - văn hóa - xã hội với tốc độ cao tựa thế Rồng bay (Thăng Long), trên con đường hội nhập, không phụ tấm lòng, tài năng, công sức và ý chí quả cảm của các bậc tiền nhân.

Theo tinh thần và ý nghĩa ấy, bắt đầu từ ngày 1/8 này, Thư Hà Nội sẽ được đổi tên thành "Thư Thăng Long- Hà Nội". Thư Hà Nội xin cảm tạ sự yêu mến, tin tưởng, ủng hộ và cộng tác nhiệt tâm của bạn đọc, của cộng tác viên xa gần ở trong nước và nước ngoài. Và hy vọng với vị thế mới, Thư Thăng Long - Hà Nội vẫn tiếp tục nhận được sự đồng cảm, chia sẻ và cộng tác tích cực của các bạn, cùng nhìn về một hướng - vì một đất nước, một thủ đô yêu dấu, trí tuệ và năng động, phát triển và thăng hoa, có thể tự tin và tự hào sánh vai với bạn bè khắp năm châu.

Thư Thăng Long - Hà Nội, trong ngày đầu tiên ra mắt xin trân trọng đăng tải bài viết của một cộng tác viên thân thiết, với lời chúc “Những lá thư Thăng Long - Hà Nội sẽ bay xa đến hàng triệu triệu bạn đọc trên khắp hành tinh.VietNamNet sẽ thống trị ngành truyền thông online trong tương lai như đã làm được 10 năm qua”. Trên hành trình theo định hướng chung của VietNamNet, Thư Thăng Long - Hà Nội coi đó cũng là sự gửi gắm niềm tin của bạn đọc, coi đó là một sứ mệnh đẹp đẽ mà vì nó, Thư Thăng Long - Hà Nội tồn tại và hướng tới.

VietNamNet

(*) Minh họa (chổm trên Net): Khu lò gạch xã Tiến Thịnh, Mê Linh, Vĩnh Phúc 7-2006.

2/8/08

Nụ cười

12 nhận xét



Cái này dễ thương, có được in ra và treo trên tường bệnh viện mà cún phải nằm mấy hôm trong tuần trước. Dịch đây để tặng cún và Thu Vân. Cầu chúc các con luôn có nụ cười trên môi...

Nụ cười
Nụ cười không hề tốn kém.
Nó khiến người nhận trở nên giàu có, và không làm kẻ cho bị nghèo đi.
Nụ cười chỉ vỏn vẹn vài khoảnh khắc, nhưng gần như phải chuẩn bị cho nó cả đời.
Không ai giàu đến mức có thể mua được nó, và cũng không ai nghèo đến mức không đáng được nhận nó.
Nụ cười khiến kẻ mệt mỏi được nghỉ ngơi, khiến người nhút nhát trở nên bạo dạn.
Không thể bán mua, cho mượn, hay đánh cắp nụ cười, vì nó là thứ chỉ có giá trị nếu được trao nhận.
Nếu bạn gặp kẻ nào không còn biết nở nụ cười, hãy hào hiệp trao tặng người ấy nụ cười của bạn, vì không ai cần nụ cười hơn người không thể trao tặng kẻ khác nụ cười của mình.
René Remacle
Bây giờ tắm cho cún, mẹ đã để chậu vào bồn tắm cho cún tha hồ bám và ngọ nguậy rồi
Chị Thu Vân là người bạn tốt nhất của cún, và có lẽ cũng là người chiều cún nhất
Trò bám cũi đứng thế này, cún đã có từ cả tháng nay... và bây giờ lẫn chẫn tìm cách đi rồi
Khoe răng (tranh thủ PR cho Hungary: Hung là nơi nha sĩ rất "chuẩn", giá rẻ, nên bọn tư bổn đế quốc toàn qua đây du lịch kết hợp... trồng răng, rẻ hơn nhiều so với ở nước ngoài!)
Phải để cún lăn lóc dưới sàn thôi, vì đến giờ thì không ai có thể trông cún được trên giường nữa: lơ là 1 giây là cún bay ngay!

1/8/08

Lan man nhân chuyện tước thẻ ký giả

7 nhận xét



Vài hôm nay, trên các blog nhắc nhiều đến chuyện 7 nhà báo bị tước thẻ. Trong số ấy, ngoài trường hợp phó TBT "Tuổi Trẻ" Bùi Thanh, thì "ca" của Việt Dũng (báo "Khoa học & Đời sống"), "tương truyền" bị mất thẻ vì đăng ảnh ông Lê Dũng, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao ngủ trên máy bay, là đáng chú ý.

Miễn nói chuyện đăng ảnh ông Dũng như thế là đúng hay sai, có "dụng ý" gì không, v.v..., thông thường nếu ông Dũng cảm thấy quyền cá nhân, riêng tư (chuyện ngủ nghê) của mình bị vi phạm, ông Dũng có thể kiện dân sự và nếu thắng, ký giả (và tờ báo đã đăng bài) có thể phải đăng lời xin lỗi, hoặc bồi thường, tùy theo phán quyết của tòa án. Ở ta, không thấy nói chuyện ông Dũng khởi kiện, chỉ biết thứ trưởng Đỗ Quý Doãn "tức thời" ký quyết định thu hồi thẻ (với lý trấu "vi phạm nghiêm trọng trong hoạt động và thông tin trên báo chí"), chả hiểu chiểu theo luật gì?

Ở đây, có mấy vấn đề nho nhỏ được đặt ra:

- Đâu là giới hạn của chuyện "đời tư" và "đời công", của "thường dân" và các "nhân vật của công chúng"?

Chẳng hạn, bên này, nếu muốn (và trong thực tế), báo chí có thể thoải mái đăng tải (với ý phê phán, hoặc châm biếm) cảnh các ông nghị ngủ gà gật trong các phiên họp Quốc hội, mà chả ai nói năng gì cả. Bởi lẽ, dân biểu sống bằng tiền đóng thuế của dân, để phục vụ dân, "công bộc" vì dân, do dân..., trên nguyên tắc là như thế - đi họp cũng là chuyện "công vụ", Quốc hội không phải là chỗ để ngủ và dân có quyền giám sát, phản biện về chuyện này. Tuy nhiên, nếu ký giả tương ảnh người dân ngủ trong nhà họ (mà không được phép của thân chủ), thì có thể bị kiện vì vi phạm quyền cá nhân.

Trường hợp của ông Lê Dũng, thì cho dù ông đang trên đường thực hiện công vụ, nhưng máy bay dường như là địa điểm mang tính riêng tư (khác với phòng họp báo chẳng hạn), nên việc tung ảnh ông ngủ ở đó có thể là không nên, hoặc nếu người chụp quan niệm "ảnh ta chụp... ta cứ tung..." thì có lẽ ông Dũng có thể kiện, nếu muốn.

- Nhưng ở đâu đi nữa, trong bất cứ trường hợp nào, "người của đám đông", nhất là các chính khách, nên có sự chịu đựng và tự chủ hơn "người thường". Và pháp luật cũng nên hướng theo "xu thế" ấy.

Nhớ lại một chuyện cũ ở Hungary, cách đây hai năm. Gia đình thủ tướng Hung Gyurcsány Ferenc có một số phi vụ làm ăn luôn bị báo chí đối lập (cánh hữu) soi mói (bản thân ông Gyurcsány là một triệu hay tỉ phú, trước khi lên đứng đầu nội các). Cuối năm 2005, đầu 2006, tờ báo cánh hữu khét tiếng "Dân tộc Hungary" (Magyar Nemzet) đăng một bài viết rất căng thẳng, đi sâu vào chuyện làm ăn của thủ tướng, và phán rằng "thủ tướng là kẻ dối trá".

Là người tỉnh táo, thông thường phớt lờ những chuyện lẻ tẻ, nhưng không hiểu sao trong bận ấy, ông Gyurcsány (cũng là một blogger hóm hỉnh và có khả năng tự trào) lại phát hâm, đi kiện tờ báo. Dĩ nhiên là tòa án xử ông thua!

Chắc cũng đau, nên phát ngôn viên chính phủ, ông Batiz András - để cứu vẫn tình thế -, đã biện bách với báo chí rằng, thực ra tòa án đã không dựa vào câu chuyện khó xử liên quan đến thủ tướng (mà tờ báo trên đã nêu) để đưa ra phán quyết. Mà, sở dĩ thủ tướng Hung thua kiện, vì tòa án chỉ khẳng định chung chung (một cách đúng đắn) rằng, một "nhân vật của công chúng" phải chấp nhận những ý kiến kiểu "ông là kẻ dối trá!" :)

Lời biện bạch cũng khéo, tế nhị và vừa phải, nhưng vẫn không thoát! Tờ "Dân tộc Hungary" lập tức có bài "phản pháo", "vạch trần" "thâm ý" của ông phát ngôn viên chính phủ! Sau khi kể lại mọi chuyện, với ý khẳng định rằng chuyện tờ báo bảo thủ tướng Hung "dối trá" là có cơ sở (và vì thế, thủ tướng Hung phải thua kiện), bài viết còn "bồi" thêm một đòn khá nặng: "Đối với một thủ tướng thì dối trá lại càng là một điều xấu. Người dân lập tức phải đặt câu hỏi: phải chăng những khi khác thủ tướng thường hay dối trá, hay là ông cũng có nói thực? Và nếu đúng vậy, thì ai là người xác nhận điều này? Về đại thể, tỉ lệ giữa những lời nói thực và nói dối là bao nhiêu? Và nếu trong nền dân chủ, người dân phát hiện ra thủ tướng nói dối, thì thử hỏi, hậu quà cần thiết và không thể tránh khỏi là gì?"

Ác thật! Ở những nơi mà báo chí thực sự là "quyền lực thứ tư" (một cách tương đối), nói bậy, làm bậy cũng sợ lắm thay, vì rất dễ lộ! (Bác Osin đã có một entry hay về vụ này). Cho dù "Dân tộc Hungary" là một tờ cực đoan, đọc nó nhiều khi cũng thấy quá trớn, bực mình, nhưng trong vấn đề "giám sát xã hội", "phản biện lãnh đạo" này, cứ phải thừa nhận là nó có lý đi!

Chứ giả sử nó cứ tung hô thủ tướng thì chả ai đọc! ;))

Bổ sung: Bạn Linh ở đây có đặt câu hỏi, ví dụ, thay vì đăng ảnh ông Lê Dũng ngủ, báo chí đăng ảnh... Mai Phương Thúy, cũng là một "nhân vật công cộng", thì liệu nhà báo Việt Dũng có bị Bộ "đơn phương" tước thẻ như thế không? Câu hỏi rất... nai, vì dễ thấy là Việt Nam chỉ "nhiệt tình" bảo vệ đời tư các "nhân vật công cộng" là quan chức (trong bộ máy đảng, Nhà nước) - cứ xem vụ hai ký giả bị tạm giam, thì rõ. Chứ còn đời tư các "nhân vật công cộng" kiểu người mẫu, diễn viên... thì... kệ họ, phận ai nấy lo, không bị đưa đi... cải tạo, phục hồi nhân phẩm như Yến Vy là may lắm rồi :)

Đùa vậy thôi, chứ trong thực tế tư pháp của Hungary chẳng hạn, khi đụng chạm tới vấn đề "vi phạm đời tư cá nhân", cũng thấy có sự phân biệt (không rõ ràng lắm) giữa "nhân vật công cộng" là chính khách, và "nhân vật công cộng" không phải chính khách. Hình như nếu không phải chính khách, thì dù là "công cộng" đi nữa, nếu không muốn, khác với giới chính khách, họ cũng không có bổn phận chịu đựng khi bị ném trứng, cà chua, hoặc bị lôi đời tư ra bêu riếu trên mặt báo :)

(*) Minh họa: thủ tướng Hungary trong một góc độ không thật "chính thống" lắm.