31/5/08

Hà Anh

158 nhận xét




1. Thế là Hà Anh "trắng tay" trong cuộc thi HHHV Việt Nam 2008, hiểu theo nghĩa không được vào Top 5, lại cũng không được bất cứ một giải phụ nào. Hà Anh còn "trắng tay" trong mắt một số người, có thể trước kia có cảm tình với cô, nhưng giờ chuyển sang "phản cảm" vì hành động bỏ vào sau cánh gà và không ra sân khấu ngay cả khi lễ trao giải được tiến hành.

Trước ngày chung kết 1 tuần, VNN đăng bài phỏng vấn Hà Anh, Hạnh Phượng thực hiện, có đoạn sau:

Hỏi: Trước khi quyết định tham gia thi Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam, Hà Anh có nghĩ nếu "trắng tay" tại cuộc thi này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến "cái giá" của một siêu mẫu đã thành công tại nước ngoài không?

Đáp: "Cái giá" là độ hiệu quả công việc và khả năng trong công việc chứ không phụ thuộc vào danh hiệu, Hà Anh nghĩ vậy! Cuộc thi sẽ cho thí sinh khả năng để tỏa sáng, và việc có thể tận dụng hết cơ hội có được để tỏa sáng cũng là một trong những yếu tố thuyết phục mọi người về "thương hiệu" của Hà Anh.

Cuộc thi HHHV Việt Nam vừa qua có cho Hà Anh "khả năng để tỏa sáng", "tận dụng hết cơ hội có được để tỏa sáng" và "thuyết phục mọi người về "thương hiệu" của Hà Anh" hay không, mỗi người đều có thể có câu trả lời cho câu hỏi này. Riêng với Hà Anh, câu trả lời có lẽ là "không", "không" và "không", với hành động "bất phục" diễn ra trong đêm 31-5 qua.

2. Hà Anh trước nay vẫn được đánh giá là người hết sức chuyên nghiệp, hết sức tỉnh táo, thực tế và tham vọng trong công việc của cô, nghề người mẫu. Đến với kỳ thì HHHV lần này, có lẽ cô cũng đã mang cách nhìn nhận ấy, ít nhất là trong những bài trả lời báo chí.

Không chỉ một lần, Hà Anh đã khẳng định, đi thi lần này, mục tiêu của cô không phải là chỉ để "chơi" và "rút kinh nghiệm", mà "mục đích duy nhất là mong mình được lựa chọn làm thí sinh đại diện cho Việt Nam ở cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2008". Cũng không chỉ một lần, Hà Anh khẳng định "khi đã thi thì không thể để tinh thần xao động", nên "sẽ không để ý đến những lời đồn đại mà chỉ tập trung thể hiện sắc đẹp và khả năng của bản thân". Bởi lẽ, "sự chuyên nghiệp, kỷ luật và tận tâm với cuộc thi là những điều Hà Anh sẽ thực hiện mọi nơi, mọi lúc". Và, cũng không chỉ một lần, Hà Anh nói đến sự tự tin của mình một cách... hết sức tự tin: "tự tin vào những gì thuộc về bản thân", và "chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt hay kém cỏi hơn các người mẫu thế giới". Và cô còn nói thêm: "Khi đã xác định bản thân mình thế nào, thế mạnh của mình là gì thì đúng như các cụ bảo vậy: "Biết người biết ta, trăm trận trăng thắng".

Không ít người cho rằng, chính sự tự tin, quan niệm chuyên nghiệp về nghề nghiệp ấy của Hà Anh, xuất hiện trên nhiều bài báo dày đặc trên báo chí Việt Nam, lại trở thành "con dao hai lưỡi", dưới con mắt nhiều người, và con mắt BGK, ở một xứ mà mọi thứ đều nghiệp dư (kể cả việc tổ chức cuộc thi này, chắp vá, lộn xộn), và ở một nơi mà cá tính mạnh mẽ, cũng như, cái tôi và sự tự tin của cá nhân lắm khi trở thành... "phản cảm" trong cái biển lờ nhờ, xam xám của những bộ đồng phục chật hẹp.

3. Cũng có người, thạo hậu trường những trò tổ chức kiểu này ở Việt Nam (khi kết quả, nhìn chung, đã được dàn xếp và biết trước theo một cơ chế nào đó, có giời biết), cho rằng Hà Anh vẫn chưa chuyên nghiệp ở chỗ cô mới chỉ "biết mình", mà chưa... "biết người" (thực tế Việt Nam, BGK...)

Có lẽ không phải. Trong bài trả lời phỏng vấn nói trên, Hà Anh cũng đả động nhè nhẹ "Hà Anh nghĩ cuộc thi HHHV Việt Nam lần này sẽ phải chọn ra người xứng đáng đại diện cho đất nước mình trong cuộc thi HHHV thế giới nên Hà Anh tin là cuộc thi sẽ công bằng". Trước đó mươi ngày, sự công bằng cũng được Hà Anh ám chỉ, trong message cô gửi từ ngày 13-5 trên Diễn đàn Hiệp hội Học sinh Hà Nội - Amsterdam (HAO), khi cô tỏ ý "rất mong ban quản lý giúp đỡ cổ động các thành viên cổ động cho HA trong cuộc thi này để giới trẻ, sinh viên chúng ta có tiếng nói hơn đối với công luận và cuộc thi", bởi lẽ, như cô nói, "điều concern đối với Hà Anh là việc liệu có một cuộc thi công bằng như ý muốn, để chọn ra một ứng cử viên xứng đáng cho Việt Nam hay không?" Sau đó, đôi ngày trước chung kết, chị Lệ Hà, mẹ Hà Anh, một người chắc hiểu rõ "các CUỘC THI ở Việt Nam, nhất là các cuộc thi sắc đẹp" (như lời chị), đã có một entry khá u ám, trong đó, những quan ngại của chị về sự công bằng của BGK được thể hiện rất rõ.

Phải chăng, sai lầm của Hà Anh là dù trong thâm tâm đã biết đến những trở lực có thể rất lớn của "ngoại cảnh", mà vẫn tạm bỏ qua nó (như một thứ đồn thổi không đáng quan tâm) mà tập trung cho cuộc thi, vẫn "ngây thơ" khi đặt lòng tin quá lớn vào khả năng, vào tri thức của mình, để tự đặt cho mình mục tiêu cao nhất, để rồi chính những điều đó lại trở thành áp lực cho cô? Để rồi, với niềm khao khát rất "chân chính" là đại diện cho Việt Nam trong cuộc thi HHHV Thế giới - mà ở những hoàn cảnh bình thường (chứ không bất thường như Việt Nam) thì Hà Anh phải là một ứng viên rất sáng giá - đã gặp phải một thực tế phũ phàng với việc cô bị loại khỏi Top 10?

4. Cử chỉ bỏ đi của Hà Anh trong đêm chung kết, không ít người đã liên tưởng đến sự thiểu bản lĩnh, thiếu chuyên nghiệp... khi ấy mới lộ rõ, để rồi suy ngược lại là, việc Hà Anh không lọt vào Top 5 là... xứng đáng!

Có lẽ để đánh giá được đúng hành động ấy, cần biết thêm những thông tin hậu trường của cuộc thi (là điều người "ngoại đạo" chỉ có thể hình dung). Một số bài viết trên báo Việt Nam không phê phán nặng cử chỉ ấy, thậm chí VNN còn nhận xét khá... nhẹ nhàng: "Ngay thái độ của thí sinh Vũ Nguyễn Hà Anh (quay ngoắt người bỏ vào cánh gà khi tên mình không được xướng lên trong danh sách 5 thí sinh thi ứng xử) cũng được gắn với chuyện bất mãn vì không khí màu xám bao phủ quanh cuộc thi, thay vì có thể khẳng định đây là hành động không đẹp".

Bất mãn, hay "trung thực với tình cảm của mình, sống thật và không giả dối" như ai đấy nhận xét, có lẽ đều đúng trong trường hợp này. Không hiểu sao, có thể liên tưởng hơi khập khiễng đến cú đánh đầu - làm tan tành sự nghiệp của chính mình, và tan tành ước mơ vô địch WC - của Zidane mấy năm trước. Có những lúc, có thể làm như vậy, và thậm chí, cần làm như vậy, điều mà - trên lý thuyết - là không nên làm...

5. Nhân vụ này, mới lần mần tìm lại một số tin, bài cũ về Hà Anh trên NCTG xưa, post lại trên trang điện tử. Trong số đó, có bài có thể coi là (một trong) những bài phỏng vấn đầu tiên về Hà Anh, trên báo chí.

Lâu lắm, không "trò chuyện" với Hà Anh. Sau năm 2006 nhiều thành công, báo chí trong nước đã liên tục "khai thác" cô, đề tài Hà Anh có lẽ đến giờ gần như đã... cạn kiệt. :) Có điều, đọc lại mấy cuộc "trao đổi" đầu với Hà Anh, vẫn có cảm giác... thinh thích vì ngay khi ấy tính cách Hà Anh đã được thể hiện rất rõ, rất tập trung, tự nhiên và mạnh bạo. Với khả năng, học vấn và tầm hiểu biết rất khá, làm phỏng vấn Hà Anh, không cần phải "nhét chữ vào miệng" (kinh nghiệm của một cô bạn ký giả trong nước, thường xuyên có bài với giới ca sĩ, người mẫu thời thượng). Hà Anh cũng không né tránh bất cứ câu hỏi nào, dễ hay khó, bình thường hay "nhạy cảm", mà luôn có được những câu trả lời tự tin, quả quyết và dễ chịu.

Tiếc là Hà Anh không có dịp "tỏa sáng" khả năng ấy của cô trong cuộc thi HHHV Việt Nam này!

6. Thực ra, vẫn biết là Việt Nam mình hay mưu mẹo, sắp đặt này nọ, nhưng có lẽ cũng không cần nghĩ ngay đến chuyện giải năm nay bị mua đâu nhỉ? Hoặc, bảo BGK "mù", "điếc" cũng không thỏa đáng, vì xét về trình độ chắc họ không thể tệ hơn những người bình thường, với "lương năng bình dân", cũng nhận ra đại loại ai đẹp, ai xấu, ai xứng đáng! :)

Kết quả hoa hậu vừa rồi, rất có thể xuất phát từ một sự đồng thuận trên dưới, trên cơ sở những định kiến ngu dốt mà người Việt (trong và ngoài nước) hay gặp phải. Hà Anh cũng không cần phải tiếc vì đã bỏ công việc, thời gian... ở Anh về dự một cuộc thi mà nhiều người nhận xét là dưới tầm của cô, để rồi phải "trắng tay". Thất bại của cô, ngẫm lại, là "tất yếu" và chứng tỏ là Việt Nam vẫn là... Việt Nam :)

Chỉ ái ngại cho tân hoa hậu kiêm ca sĩ, làm sao trong trong vòng 2 tuần có đủ lực để "sánh vai với các cường quốc 5 châu", khi bản thân cô cũng thật thà thừa nhận: “Thùy Trang lâu nay chỉ có kỹ năng ca hát, nên kinh nghiệm sống, trí tuệ, kể cả ngoại ngữ cũng phải được trau dồi trong cuộc sống, đó là cả một quá trình dài, chứ không thể nhồi nhét được”.

7. Khi nãy định viết cái gì kiểu... kích động cho Minh ném đá :), nhưng nghĩ lại, ai lại thế :). Vả lại, cún phá liên hồi, không làm sao viết kích động được.

Nên, entry nghiêm túc này chỉ để Hà Anh thấy, mọi thứ đều... ổn, ở nước ta: cho dù khán giả có thể bất ngờ thì kết quả lại không hề bất ngờ với giới báo chí, thạo tin.

Thế là tốt, ổn định :)

(*) Ảnh chụp đầu năm 2007.

30/5/08

Ăn cắp bài vở

3 nhận xét

Mới đọc cái này ở blog của myselfvn:

Báo in bài ăn cắp là điều rất... thường ngày ở huyện của báo chí Việt Nam, và báo chí Việt Nam ngoài này thì cũng vậy thôi. Thành ra, chuyện "đồng nghiệp nước ngoài buột có một nhận xét khinh thị về báo chí nước nhà" là điều rất dễ hiểu và nên vui vẻ chấp nhận ;)

Ăn cắp trên báo chí ta dĩ nhiên cũng có nhiều mức độ:

- Cọp nguyên xi bài của người khác, đề tên mình,

- Lấy bài người khác, sửa đi dăm ba câu, đề tên mình (lịch sự tí nữa thì đề nguồn, kiểu "ABC, theo XYZ" - đây thực chất cũng vẫn là ăn trộm).

- Lấy nguyên văn bài người khác, nhưng tuyệt nhiên không đề nguồn.

- Lấy ý tưởng người khác (loại trộm này được coi là quá lịch sự, khiến "ý tưởng nhớn" trên báo Việt ngữ cứ gọi là gặp nhau thường xuyên, chan chát... ;))

Đấy là chuyện ta ăn cắp của ta. Còn ta ăn cắp của Tây thì ngoài 4 trường hợp cơ bản trên, còn có 1 trường hợp nữa mà từ 1 thế kỷ nay, vẫn được chấp nhận rất vui vẻ, ấy là (lược, phỏng, phóng...) dịch bài của ông Ốp, ông Ép nào đó, rồi ký tên mình (dĩ nhiên không hề nêu nguồn, cho dù chỉ là một câu rất cụt lủn "Theo Anh Mít", "Theo Chị Xoài...", nhưng để chứng tỏ mình còn chút lương tâm!) Cái này, đặc biệt ứng nghiệm trong giới "hàn lâm", nghiên cứu, vì hiếm hoi mới thấy một "công trình" của Việt Nam mà lại không do cọp của nước ngoái :((

Chán nhỉ?

29/5/08

Đàn ông - phái yếu!

42 nhận xét



Bài này trên "Pháp luật TP HCM" hay, cấp thời, phù hợp yêu cầu của bác nào hôm trước nhỉ, là cần có những biện pháp hữu hiệu để bảo vệ đàn ông trước sự bạo hành (cả tinh thần và thể xác) của phụ nữ.

Biết rồi, Nghị định Chính phủ hôm nọ, đã có tình tiết phạt tiền vợ nếu chửi chồng, nhưng cũng cần quy định chặt chẽ hơn nữa những trường hợp phải "chế tài" phụ nữ, khi quá trớn với đàn ông nói chung, và nạn bạo hành đối với đàn ông trong gia đình, nói riêng. Phụ nữ bị đụng chạm, có ngay đoàn thể phụ nữ, dân phố... can thiệp - hoặc... không can thiệp, nhưng tin sẽ được lan truyền, đồn thổi ngay, có thể cũng khiến kẻ vũ phu ít nhiều chờn tay ;) -, nhưng đàn ông bị bạo hành, tìm đến ai? ;)

Tít bài viết thật thà, hơi buồn cười và lê thê - "Vô khối anh là nạn nhân bạo lực của vợ, nhưng biết kêu ai?" -, nhưng giá trị là một số một số hành vi bạo ngược của phụ nữ đã được liệt kê, có lẽ cần bổ sung vào Nghị định. Tỉ dụ:

- Mặt nặng mày nhẹ, nhiếc móc khả năng kiếm tiền của chồng, nói xấu về khả năng làm trụ cột gia đình của chồng, "cấm vận" tình dục, kiểm soát các cuộc điện thoại, các mối quan hệ, lục lọi ví tiền, nói xấu và lôi kéo con cái chống lại chồng, coi thường chồng, ghen tuông vô lối...
- Đánh, tát, ném đồ vật vào chồng...
- Dọa "xẻo" chồng, nếu phát hiện thấy dấu hiệu... không chung thủy...
- Thói nanh nọc, ác khẩu, coi thường lấn át chồng, thấy chồng hiền thì "xỏ chân lỗ mũi", được đằng chân, lân đằng đầu...
- Nói móc, nói mỉa kiểu: "Nhìn chồng người ta mà thèm", "anh là đồ bất tài vô dụng, có giỏi kiếm tiền nhiều về đây, sai bảo gì tôi cũng... chiều", "loại bố như anh, có cũng như không"...

Câu kết để các bác bình loạn đúng, sai nhỉ: "Những anh chồng bị vợ hành hạ thường là những anh cán bộ, công chức, trí thức, có "chút sĩ" trong người, nên muốn cho êm cửa êm nhà, đành thực hiện phương châm "tránh voi chẳng xấu mặt nào". Họ đành mang tiếng sợ vợ. Nhưng các bà vợ lại được thể lấn át chồng. Ngoài ra, việc cậy của, cậy con, ỉ thế chồng... cũng là những nguyên nhân khiến những người chồng bị vợ hành hạ".

Nói chung, còn cần nỗ lực nhiều để đàn ông được "bình đẳng giới" với phụ nữ trong khoản này ;)

Sẽ bổ sung thêm mấy ý về vụ này...

Bổ sung: Tào lao tí. Vừa đọc lại danh mục những hình thức bạo hành thường gặp của phụ nữ (ở trên), có một hình thức có lẽ vi phạm nhân quyền trầm trọng nhất. Mà đấy không phải nhân quyền... tư bản đế quốc đâu nhá, mà là thứ quyền con người căn bản nhất, mang tính tự thânphổ quát, mà cụ Hồ củng nhắc đến trong "Tuyên ngôn Độc lập" và các cụ khác đều nhất trí trong các tuyên ngôn, kháng thư, bạch thư, hắc thư... khác: quyền mưu cầu hạnh phúc.

Đố ai cả nhà biết, hình thức bạo hành nào mà dữ dội vậy? ;)

Bonus thêm cái này, tin VNE nhưng có thể tin được (?)

(*) Ảnh minh họa chổm của Hung.

26/5/08

Giai Tây

73 nhận xét





Bài này đã cũ, hình như hồi đấy các cô người đẹp từng bị "ném đá" vì một số phát biểu hơi nhạy cảm về đàn ông Việt, kiểu "những người đàn ông Việt vồ vập", "đàn ông nước ngoài họ lãng mạn hơn ta, họ quan tâm đến tinh thần và cảm nhận của người đàn bà họ yêu", "đàn ông Việt không tự tin", v.v... Đặc biệt, tự nhiên bạn Marie Sến giật cái tít ghê quá - "Đàn ông Việt "kém tắm", siêu mẫu nữ lấy chồng Tây?" -, chả hiểu phải... hiểu ra sao về tựa đề ấy (để còn biết mà... sửa chữa ;)).

Tất nhiên, các cô chân dài, VIP... thì có quyền nói tung tóe, kệ họ, không cần quan tâm nhiều (nếu mình không đồng tình với họ). Vả lại, vị thế của họ khi lấy chồng Tây, hẳn là hơn của các cô gái (phụ nữ) Việt Nam xa quê, gặp muôn vàn khó khăn, như bác Thọ tả trong bài viết sắp đăng "báo ta" nay mai.

Bài của bác Thọ có đoạn sau đáng chú ý, để cả nhà mổ xẻ nhé: "Nói chung, gái lấy chồng giai Tây đều nhận ra, đại đa số họ, giai Tây tôn trọng người đàn bà. Đúng là cái giống Tây nó không bao giờ đánh vợ bằng một nhành hoa. Loại ấy tốt hơn cả thánh. Nhiều khi cưu mang cả đàn con riêng của vợ dù đông tới nửa tiểu đội. Nhưng vô phúc mà gặp giai Tây diện “chập”, hay dở hơi, hoặc bệnh hoạn thì ngang gặp quỷ sứ đội lốt người. Nhưng bất luận thế nào, có trí thức mấy, lấy Tây, lại quá lơ ngơ về tri thức xứ sở họ, tiếng Đức lại quá kém, càng dễ đổ vỡ, thất vọng hơn; đau khổ hơn cả những người đàn bà kém về trí thức, nhưng chăm học tiếng Đức và, lấy câu "Chín bỏ làm mười" thì đỡ khổ. Gái có trí thức, bằng cấp mà quên đi câu "Một điều nhịn là chín điều lành" thì cũng dễ nản lắm. Bởi vì khó khăn lớn nhất với việc gái Việt lấy giai Tây là sự xa cách quá xa, khác biệt về Văn hóa Đông và Tây khi mà xứ sở này, tính độc lập, lòng tự trọng của con người ta, là một phẩm cách không thể thiếu được…"

;)

Ghi chú: Mà entry này không nhằm... phân biệt đối xử, kỳ thị chủng tộc, tung hô giai nọ, bài xích giai kia đâu nhá. Giai nào cũng có cái hay và cũng có cái dở, nói theo kiểu sư bảo phải, sãi cũng bảo phải. Còn 1001 lý do để yêu (lấy) giai Tây thì có hồi đã được chị em mổ xẻ ở đây rồi, cũng không phải hoàn toàn vô lý đâu.

Chỉ là nhằm bàn bạc, "gạn đục khơi trong" những cái được của giai Tây, để giai Việt Nam học tập và hoàn thiện mình ;)

(*) Minh họa (thuổng của Tây): giai Tây thật đẹp, ga-lăng, lại tâm lý là là... ;)

25/5/08

Cóc cụ

17 nhận xét



Ảnh chụp cún trước khi tắm, chưa nude hoàn toàn nên mới dám bốt ;)

Từ hai hôm nay, cún đã được mẹ và chị Thu Vân bón cho ăn chuối. Thoạt đầu thì nghiền nát, nhưng bữa nay Thu Vân lấy thìa nạo cho ăn "thô" thôi.

24/5/08

Tzigane

6 nhận xét



Bố cún đến giờ mới để ý sự khác nhau giữa hai khái niệm dân tộc thiểu sốsắc tộc thiểu số, nhân vụ hai ngôn ngữ của sắc dân Tzigane (cách gọi khác là Rom, hay Gypsy) sẽ được sử dụng chính thức trong các cơ quan, công sở giáo dục, văn hóa, xã hội, hành chính và tư pháp của Hungary, theo một dự luật sắp được thông qua ở xứ này.

Dân tộc thiểu số, tức là dân gốc ngoại quốc, ví dụ cộng đồng Slovakia hay Bulgaria tại Hung; những người này có "nước mẹ" của họ. Còn dân Tzigane (có chừng 800 ngàn người, trên tổng số khoảng 10 triệu dân Hung) thì không có "nước mẹ", nên là sắc tộc thiểu số.

Điều kiện để một nhóm dân được công nhận là dân tộc hay sắc tộc thiểu số tại Hungary, là họ phải có những đại diện sinh sống ở Hung ít nhất là 100 năm. (Bố cún cứ mơ ngày dân Việt được thừa nhận như thế, để có thể... chửi bọn Hung bằng tiếng Việt ;)

*

Từ 15 năm nay, khi Hungary phê chuẩn Luật về quyền của các dân tộc và sắc tộc thiểu số, 12 cộng đồng dân tộc thiểu số (Ba Lan, Đức, Croatia, Romania...) tại Hung đã có thể dùng ngôn ngữ riêng của họ trong các giao dịch hành chính với chính quyền. Bây giờ, đến lượt sắc tộc Tzigane sắp được quyền này.

Mặc dù, người Tzigane tại Hung, hoặc là... đã không còn nói được tiếng Tzigane (đa số thuộc về trường hợp này), hoặc thạo cả tiếng Hung lẫn tiếng Tzigane và trước nay, họ chỉ dùng tiếng Tzigane trong gia đình, hay khi nói về những chuyện... tâm tình, cá nhân, còn ngoài xã hội thì vẫn nói tiếng Hung. Vậy, nhà nước Hung sao tự nhiên lại... ngu vậy: chả ai đòi hỏi, mà sửa luật làm chi để phải xì thêm tiền (50 triệu Ft hàng năm) và rách việc thêm (phải tuyển nhân viên thạo ngôn ngữ Tzigane trong các công sở, để "tiếp dân")?

Câu trả lời của chính quyền Hungary là: việc đưa ngôn ngữ Tzigane vào sử dụng chính thức trong cơ quan, công sử hành chính và văn hóa sẽ tạo điều kiện để những chuyên gia người Tzigane, hoặc thông thạo tiếng Tzigane có thêm công ăn việc làm, cũng như, để gia tăng sự hội nhập của người Tzigane vào xã hội Hungary. Mặt khác, nó cũng nhằm đảm bảo sự bình đẳng về văn hóa, chính trị và bản sắc giữa các dân tộc, các sắc dân; đặc biệt, về mặt "tình cảm", người gốc Tzigane, khi có việc lên "cửa quan", sẽ cảm thấy tự tin hơn với "bản thể" của mình.

Chuyện nhỏ xíu của một nước yếu rệu rã, nhưng cũng cho thấy là, bằng thiện tâm và sự khéo léo trong cư xử, có thể tránh được nhiều vấn đề hóc búa về dân tộc, chủng tộc...

(Cơ mà, Việt Nam mình có dăm sáu chục dân tộc, mà cứ... tự do chủ nghĩa thế này thì cũng khổ cho chính quyền nhỉ? ;)

(*) Ảnh: "Người Tzigane trẻ" của William-Adolphe Bouguereau (1825-1905)

21/5/08

Chuyện mở rộng Hà Nội

9 nhận xét

Đọc cái này mà tức anh ách!

Vẫn biết là Quốc hội ta chả có mấy thực quyền, vẫn biết là trước kỳ họp Quốc hội chiều 22-5 về vụ mở rộng Hà Nội, truyền thông có được "điều chỉnh" để người dân nghĩ rằng mở rộng là... sự đã rồi, đã được "định hướng", giờ chỉ việc... bỏ phiếu thông qua thôi, lần này không được thì lần sau, chỉ là vấn đề thời gian... Cơ mà, vẫn thấy cái thái độ trịch thượng của mấy thành viên chính phủ - như ông bộ trưởng Nguyễn Hồng Quân trong bài này - là đáng phẫn nộ.

Chính phủ muốn "xác định", "định hướng" thế nào là việc của chính phủ. Muốn được Quốc hội - danh chính ngôn thuận là thay mặt dân, làm theo lời "dân biểu" (bảo) - chấp thuận, phải giải trình trước dân và các đại biểu Quốc hội một cách lễ độ, từ tốn. Trước những vấn đề được đặt ra và người dân tỏ ý thắc mắc, không thể có kiểu nói khơi khơi "đây là vấn đề đã được xác định từ trước và Nghị quyết 15 của Bộ Chính trị cũng như Pháp lệnh thủ đô cũng đã nói rõ vấn đề này", như ông Quân "dọa dẫm" trong bài này.

So sánh tất nhiên là khập khiễng, nhưng coi cái này, thì thấy chính phủ bên này họ... khổ thế, lụy thế trước Quốc hội, mà chính phủ ta thì sướng tểnh tềnh tênh :) Có lẽ do... đặc thù từng đất nước, nhỉ?

À, mà các bài report trên báo, hay phải có câu kết "trung dung", đại loại "đa số đại biểu đồng tình về chủ trương mở rộng, nhưng đề nghị Chính phủ cân nhắc lộ trình, giới hạn cũng như giải quyết các vấn đề xã hội khi mở rộng". Không rõ là các đại biểu có ý phản đối chủ trương mở rộng có dám nói ra không, hay sợ... vi phạm "chủ trương", "định hướng" của "Đảng và Nhà nước" :)