1/5/08

Chuyện cún & các thứ khác



Lâu lắm không bá cáo tình hình về cún! Thì vưỡn như phim nhiều tập, truyện dài kỳ, nói đi nói lại khôn xiết, nhưng với bố mẹ thì tập nào, chương nào cũng có cái mới…

1. Trước tiên, tung 1 ảnh bố cún và cún tập sự dùng cái địu cho chuyến đi dài đầu đời của cún: nhằm thứ Bảy và Chủ nhật này, nhân dịp Quốc tế Thợ thuyền 1-5 (bên này nghỉ liền 4 ngày), cả nhà cùng bác Chung "nến cháy tàn" qua Vienna, Áo Quốc (*).

Từ hồi sinh đến giờ, lần đi “dài hơi” nhất của cún là xuống Fót, cách Budapest độ 16-17 cây-lô-mếch (nơi bác Lê Thương làm triển lãm), hôm chia tay bác về nước. Lần này, đi xa hơn gấp bội, cũng lo lo. Các kiểu quân trang quân dụng, thuốc men, ăn uống… mẹ cún đã lục tục chuẩn bị từ hôm nay rồi. Sợ nhất là cún mệt, quấy quá, thì sẽ mất vui đi. Tuy nhiên, cún có lệ là, ở nhà hay quấy bố mẹ (phần vì được chiều), nhưng ra đường thì lại ít “hành sự”, nhiều người bảo “hiền thế”, “ngoan thế” vì chưa được chứng kiến lúc cún nổi nóng, đanh đá.

Hy vọng vụ đi này, cũng khả quan như vậy.

2. Cún mấy bữa nay dường như đã tiến sang một giai đoạn khác: ít quấy hơn, đã có những lúc nằm xoay tít như chong chóng và chơi một mình hồi lâu trên giường, lúc thi ê a, lúc thì vẫn thọc tay sâu tận cổ họng rồi nhả nước bọt dàn dụa, lấy đó làm vui. Chỉ lúc nào chán quá mới kêu. (Nhưng khi đã kêu thì bố mẹ phải khẩn cấp can thiệp ngay, nếu không muốn cún làm rầm rộ hơn).

Ấy là một bước tiến trọng đại: chuyển dần sang “kỳ tự chủ dân tộc!”

Mà thực ra cún cũng nhớn rồi: gần 5 tháng, xấp xỉ 9 ký. Mẹ mua cho mấy bộ quần áo mặc như người lớn, bảnh bao và trông rất buồn cười. Tay thì nắm rõ chặt, những lúc nắm tóc bố mẹ không rời, gỡ thế nào cũng không chịu bỏ, rất thương. Chân đạp cũng rất mạnh, hôm kia cún sút chị Thu Vân làm chị xước cả mặt (Thu Vân xót lắm, thỉnh thoảng lại hỏi bố “đã hết chưa bố?”, nhưng thương em lắm, mỗi bận đi học về chưa làm gì đã nhào vào bế em).

3. Về sự ăn uống, ẩm thực thì cún đã được mẹ cho ăn ngoài được vài bữa nay. Mẹ cún kỳ cạnh ninh thịt, rau (khoai tây, cà rốt)… thơm phức, rồi chế biến, nhồi vô lọ đủ cho vài bữa, bảo như thế vừa tươi, ngon, bổ, vừa rẻ hơn mua sẵn, lại đảm bảo. Được cái, cún cũng không chống cự gì đặc biệt khi ăn đồ lạ…

Cún cũng đã biết thích khi thấy cả nhà ăn, và nhìn có vẻ thèm thuồng. Cho mút đũa thì khoái trá lắm. Nhớ hồi xưa, chị Thu Vân ăn cùng bố mẹ rất sớm, nửa tuổi đã ăn được mắm tôm rồi ;) Có thể vì thế mà đến giờ, Thu Vân không “mất gốc” mấy: ngoại trừ, mỗi lần thấy những màn tuồng chèo, hoặc “giai điệu quê hương” ỉ eo trên VTV4, là Thu Vân lại điềm nhiên xổ tiếng Hung với bố “con ngán nhất vụ này!”, hoặc “điều con sợ nhất đã xảy ra…

(Mở ngoặc, Thu Vân thích xem phim trên VTV4, nhưng lại rất sợ khi trong phim Việt Nam, có nhiều người… ác, cả về tính nết lẫn diện mạo, hành tung, đặc biệt là bác sĩ, thày cô giáo… hay hành hạ bệnh nhân, học sinh… là điều Thu Vân không hiểu nổi. Trong số những chương trình giải trí, Thu Vân thích xem hài - mặc dù bố xem và nghe chả hiểu gì -, còn “Chúng tôi là chiến sĩ” thì sau vài lần đầu, Thu Vân đến giờ đã ít mặn mà, và khi thấy mấy anh “chiến sĩ” nhảy múa tươi vui, Thu Vân tuyên bố “con không tin đây là bộ đội!” ;))

4. Tiện đây, liệt kê vài “hoạt động xã hội” của bố mẹ cún dăm ba ngày nay, mà khi rảnh sẽ đào sâu (kèm ảnh), vì nhiều cái lý thú.

- Một là, đã nghinh tiếp Mẹ Scoo được một buổi, có màn ra “chợ Tàu” ăn phở và bát phố, khi về bị mưa nhưng không hề hấn gì cả ;) Mẹ Scoo phát biểu cảm tưởng thích Budapest vì đẹp hơn tưởng tượng ;)

- Hai là, cả nhà đã đi Liên hoan sách Quốc tế Budapest lần thứ 15, bạt ngàn là sách, vô vàn chữ nghĩa, hoạt náo vô kể nhưng rất lịch sự. Vụ này cũng sẽ có tường trình cụ thể sau…

- Ba là, hôm nay, vẫn trong chuỗi kỷ niệm lịch sử đấu tranh anh dũng của giới thợ thuyền quốc tế, cả nhà đã đến nhà bác Chung nướng thịt, vãn cảnh, tán gẫu… nói chung là rất văn hóa, đậm tính ẩm thực và thư giãn ;)

Tạm vậy đã, sẽ bổ sung nếu “thời gian và điều kiện kỹ thuật cho phép”.

(*) Hôm nọ, có người hỏi bố cún, sao kiểu phiên ngày xưa người ta hay thêm chữ “Quốc” (Đức Quốc, Pháp Quốc, Anh Quốc…) làm gì, ai chả biết là “nước” rồi. Và sao, có lúc thêm “Quốc”, có lúc không? Bố cún nói đại rằng, thêm “Quốc” cho nó long trọng, vả lại, nhiều khi không có “Quốc” nghe cụt lủn, bất nhã, không được… thanh lắm. Ví dụ: Áo (nghe muốn liên tưởng đến... “Quần”) ;) Nhưng người ấy bẻ lại: như Bỉ, nghe cũng ghê, sao không ai gọi Bỉ... Quốc? Bố cún chịu, nhưng phán bừa rằng, bản thân cái nước này phiên ra đã rất… bỉ rồi (Bỉ Lợi Thì), nên thôi, cứ mặc xác nó. Cho dù đầu não của EU ở đó…

3 nhận xét:

Hoang Linh nói...

Mẹ Scoo hay lang thang trên TL thì hẳn nhiên là xuất chúng về Bỉ ngữ rùi ;)
Đính chính phát: Thu Vân hồi ấy ăn giả cầy (nấu với mắm tôm), chứ không phải ăn mắm tôm trực tiếp đâu nhé ;)

2Ti nói...

Du lịch oách nhờ. Chúc cả nhà Cún vui và cười thật nhiều nhé :)

Vân, Lam & Scoo nói...

Tem tem !!
Chúc Cún đi chơi vui vẻ bên Áo Quốc nhé. Cô Vân không nghe thấy Bỉ Quốc bao giờ, chỉ biết Bỉ ngữ là cô rất hay dùng hồi đi học thôi. Cảm ơn bố Cún đã guide một tour rất tuyệt ở Budapest...Hy vọng là tháng này cũng sản xuất cái gì ra hồn cho lên blog khoe là mình đã từng đến BP
Cái vụ ăn mắm tôm của Thu Vân đúng là làm cô Vân ngưỡng mộ quá. Cô Vân gấp 15 lần cái nửa tuổi rồi mà vẫn ngắc ngứ hí hí

Đăng nhận xét