9/1/08

Lê Uyên Phương 2 - Nguyên bản & Tuấn Ngọc



Đây, mp3 và nguyên bản một số bài của LUP nhất định phải nghe! Tư liệu nên chất lượng không tốt lắm, nhưng phải nghe trên tinh thần ấy...

"Dạ Khúc Cho Tình Nhân" - Lê Uyên

"Vũng Lầy Của Chúng Ta" - Lê Uyên & Phương

"Là Giọt Máu Bầm Trong Trái Tim Tôi" - Phương

"Lời Gọi Chân Mây" - Lê Uyên & Phương

"Bài Ca Hạnh Ngộ" - Lê Uyên & U Mi

"Đá Xanh" - Lê Uyên & Phương

Bonus cho Minh (bài này Thái Hiền hát được):

"Vô hư" (hay "Nghìn Thu, Rong Ca 7) - Thái Hiền

Bài này nhục tính 100%, trắng trợn, Minh còn ngây thơ, bảo là "thiền"? ;):

Nghìn Thu, anh là suối trên ngàn
Thành sông anh đi xuống
Anh tuôn tràn biển mơ

Nghìn Thu, em là sóng xô bờ
Vào sông em đi mãi
Không bao giờ biển vơi

Em là cõi trống
Cho tình đong vào
Anh là nơi vắng
Cho tình căng đầy
Cuộc tình đi vào cõi Thiên Thu

Em là cơn gió
Anh là mây dài
Đi về bên nớ
Đi về bên này
Rồi trở về cho hết cái đong đưa

Nghìn Thu, em lặng lẽ ươm mầm
Cành mai, không ai biết
Em âm thầm nở hoa

Nghìn Thu, trăng chợt sáng hay mờ
Lặng im, anh lên xuống
Không ai ngờ, hiển nhiên

[...] Nghìn Thu, anh là đã em rồi
Và em, trong muôn kiếp
Em đã ngồi ở anh
Nghìn Thu, ta bù đắp không ngừng
Tình âm dương chan chứa
Xoay trong vùng tử sinh.

*

Bổ sung:

@ Mẹ Dế: OK, sẽ chấm dứt nhạc nhẽo để chuyển sang các đề tài khác. Ví dụ: văn vẻ nhé? ;)

Đây này (tư liệu đấy).

Và một số bài này cho (các) fan Tuấn Ngọc:

"Mùa thu Paris"

"Tôi còn yêu, tôi cứ yêu"

"Chiều một mình qua phố"

"Mắt biếc"

"Bây giờ tháng mấy"

"Giọt lệ cho ngàn sau"

"Mắt lệ cho người"

"Như chiếc que diêm"

"Hoài cảm"

Nghe xong mấy cái này (Tuấn Ngọc hát rất "sáng" đấy :)), đổi lại một bài cảm nghĩ về giọng hát "chú" thần tượng nhá! :)

*

Thêm vài tư lệu về LUP:

Chuyện linh hiển về Lê Uyên Phương: Ai đã cứu Umi trong đêm hôm ấy?

LTS: Tiếp tục câu chuyện của ca sĩ Lê Uyên, kể lại những dấu hiệu linh hiển của chồng mình, tức nhạc sĩ Lê Uyên Phương. Kể từ 6 năm qua, kể từ khi nằm xuống, nhưng theo Lê Uyên, Phương vẫn quanh quẩn đâu đó trong gia đình chị, và trong những lúc khốn quẫn nhất, Phương vẫn làm một dấu hiệu gì đó để giúp chị và người thân trong gia đình. Mời bạn đọc theo dõi một trong những sự linh hiển đó, qua câu chuyện sau đây.

Mimi, con gái tôi, đi học xa về thăm tôi vào tháng 12 năm 2003. Hôm đó, Mimi và Khương đến Long Beach thăm người thân trong gia đình. Trên đường từ Long Beach về nhà lúc đó khoảng 2 giờ sáng, ngay khúc freeway 22 và 405, sẽ bị chết máy, Mimi và Khương (bạn trai) đứng ngoắc xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, không có xe nào ngừng lại để giúp hai đứa câu bình. Mimi mới gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã uống thuốc ngủ rồi nên không thể dậy lái xe được. Đứng ngoài trời lạnh, Mimi mới vào băng sau xe nằm và nói là ba ơi ba giúp gì cho con không, trời lạnh quá mà không ai giúp con hết. Khương cũng nản. Không ngờ vài phút sau, một chiếc xe Mercedes mới toanh ngừng lại. Một người đàn ông cầm chiếc đèn pin chiếu vào và hỏi là xe bị hư gì. Oång chiếu đèn pin vào xe, ánh sáng hắt lên mặt ổng, Mimi nằm ở đằng sau nhìn ra thấy ổng, và có một cảm giác lạ. Mimi mới bước ra khỏi xe, điểm đặc biệt Mimi chú ý là ông đó có bộ râu rất giống ba Lộc, kiểu tóc rất giống ba Lộc, chỉ có khác một điều là đội mũ kết, còn một điều rất lạ lùng nữa là lúc đó đã gần 3 giờ sáng mà ông ta đeo kính râm, đen thùi lui. Mimi nói là ông ta có một cái mùi quen quen mà không biết là ở đâu. Oâng ta mới hỏi là cần gì, hai đứa mới nói là xe bị hư. Oâng ta chỉ nói chuyện với Khương thôi. Ông ta đưa business card của ông cho Mimi. Oâng ta đưa cho Khương business card của chỗ tow xe và nói Khương gọi xe tow. Mấy phút sau, xe tow tới, họ nói là thẻ của ông ta chỉ còn đủ có 7 miles và họ chỉ tow xe tới đường Beach thôi. Thế là họ tow xe đến cây xăng trên đường Beach. Hai đứa ngồi trên xe Mercedes của ông đó để ông chở. Lúc đó Mimi mới coi business card của ổng, thì thấy là ổng làm cho hãng MacDonald Douglas ở Long Beach. Mimi coi xong lại để business card đó lại trong xe. Khương ngồi ở ghế trước. Mimi ngồi ở băng sau của xe. Mimi ngó ổng qua kiếng chiếu hậu, và thắc mắc là tại sao ban đêm như vậy mà ông ta lại đeo kiếng đen thui như vậy. Khi xe tow ngừng ở cây xăng, ông ta mới cho người tow xe tiền tip. Oâng ta mới nói với Khương là mình làm cái gì cũng nên cho tip người ta vui. Đó là câu mà anh Phương hay nói trong mọi vấn đề là nên làm cái đó để cho người ta vui. Mimi nghe xong hơi khựng lại nhưng không nghĩ đến một chuyện gì. Khương mới nói với ổng là xe chỉ bị hư bình thôi, chỉ cần lấy dây câu bình. Oâng ta mới nói là Khương mở cốp xe lấy dây câu bình chứ ông ta không biết mở. Khương mới nói là ông mua xe hồi nào mà không biết mở. Oâng ta nói là mua xe mới 8 tháng thôi nhưng mà không biết mở cốp xe. Lạ lùng vậy đó. Sau đó, hai đứa lái xe về nhà.

Sáng hôm sau, hai đứa mới kể chuyện lại cho tôi nghe, lúc đó ngồi trước bàn thờ của anh Phương. Tôi mới nói là sao con không giữ lại business card để rồi gọi điện thoại cám ơn ông ta. Mimi mới nói là không biết tại sao lại để lại business card trong xe của ông ta. Khương cũng không biết số điện thoại của hãng tow xe. Nói chung là chẳng có một dấu tích gì để biết người đã giúp hai đứa nhỏ là ai.

Một điều rất lạ lùng đó là, ngày xưa anh Phương làm cho hãng MacDonald Douglas, khoảng 3 giờ sáng là giờ anh đi làm về mỗi ngày, cái mùi quen thuộc mà Mimi nói đó là mùi xăng nhớt bám vào quần áo của anh.

(NGUYỄN VĂN - "VietWeekly")

*

Lê Uyên

NGC: Thưa chị Lê Uyên, nếu cõi dương nói chuyện trực tiếp được với cõi âm, điều gì ngay bây giờ chị muốn nói với anh Phương?

LU: Điều tôi muốn nói ngay bây giờ là tôi nhớ anh, nhớ anh và yêu anh vô cùng. Đêm nào tôi cũng nói trước khi đi ngủ, thắp một cây nhang và kể một vài điều xảy ra trong ngày, nói chuyện với anh. Tôi vẫn có cảm giác là anh đang ở trong nhà. Điều tôi anh biết, anh là tình yêu đầu tiên cũng như duy nhất trong đời. Điều tôi muốn nói nhất, vẫn là xin anh tha thứ hết mọi lỗi lầm. Điều mà không ai muốn có, mà cũng không có ai tránh được. Dù lúc anh còn sống, anh đã tha thứ và rộng lượng đối với tôi. Nhưng tôi vẫn áy náy, tôi vẫn muốn nói nhiều lời xin lỗi, nhiều lời yêu thương, lúc nào tôi cũng muốn nói yêu thương anh. Tôi cũng cầu mong xin kiếp sau, nếu có được làm người yêu, làm vợ anh và được hát với anh nữa.

NGC: Khởi đi từ Đà Lạt, hát và tình yêu, xin chị kể cho mọi người nghe?

LU: Tình yêu là điều tuyệt vời nhất ở đời sống. Tình yêu có thể thay đổi ý tưởng, cá tính giúp con người thông minh, sống nhân từ, độ lượng và mọi thứ thật là tốt đẹp. Một tình yêu chân thật là một tình yêu sống mãi với ta cho đến bây giờ dù là một trong hai đứa không còn nữa. Hát là một chuyện khác. Trước khi gặp tôi, anh đã sáng tác nhạc rồi. Khi gặp tôi, tình yêu đã cho anh cảm xúc mạnh hơn để anh viết những ca khúc trong tập nhạc Khi loài thú xa nhau.

NGC: Lê Uyên Phương xuống núi lúc nào?

LU: Hàng năm, tôi thường về nhà thăm gia đình ở Sài Gòn. Đầu năm 1970, trong một chuyến về thăm gia đình, người đầu tiên mà chúng tôi gặp là anh Đỗ Quý Toàn. Anh Toàn đã đưa chúng tôi đến gặp anh Đỗ Ngọc Yến. Anh Yến rất là thích thú và đưa chúng tôi đến trường Quốc gia Aâm nhạc. Buổi chiều hôm đó nhạc sĩ Phạm Duy đang nói về chương trình nhạc. Anh Yến đã nói chuyện với nhạc sĩ Phạm Duy và ông đã giới thiệu chúng tôi như những người sáng tác mới.

NGC: Lê Uyên Phương xuống núi làm cho bao nhiêu sân trường đại học, các giảng đường gần như điên lên. Chị nghĩ tại sao lại như vậy?

LU: Theo tôi, có lẽ vì chúng tôi đã chuyển tới người nghe những cảm xúc thật của chính mình. Vì ngay lúc đó chúng tôi cũng đang điên. Tất cả mọi người cùng điên, đó là một điều hạnh phúc, phải không? Chúng tôi quên trời, quên đất, quên hết. Chỉ hát và hát say mê thôi. Tôi không phải là người viết nhạc nhưng tôi nghĩ những cảm xúc thật bao giờ cũng là một điều tuyệt vời, cần thiết cho đời sống của chúng ta nói chung, và âm nhạc nói riêng.

NGC: Nhạc sĩ Phạm Duy đã viết trong hồi ký của ông rằng dục tính trong nhạc Lê Uyên Phương đã được thăng hoa và lãng mạn hóa, chị nghĩ gì về nhận xét đó?

LU: Là một nhạc sĩ tài hoa, cái nhìn của nhạc sĩ Phạm Duy chắc phải đúng, rất đúng. Vì tình yêu của chúng tôi rất mãnh liệt, từ tinh thần đến thể xác, chúng tôi mê nhau cho nhau những đam mê và yêu nhau hết lòng, hát hết lòng.

NGC: Khi hát một mình không có anh Phương, chị có nghĩ vẫn còn làm chủ được chiến trường không?

LU: Lúc nào cũng vậy, mình chỉ làm chủ được mình khi mình biết rõ điều mình nói, điều mình làm. Nhất là khi anh Phương mất, tôi vẫn hát hết lòng, với một tâm trạng khác là sự mất mát lớn trong cõi đời. Nhưng dĩ nhiên, nếu có anh nó sẽ tuyệt vời hơn.

NGC: Đời sống hiện nay của chị thế nào?

LU: Tôi đang tập để sống một đời sống không có anh Phương nhưng khó quá vì anh Phương đời sống của tôi, hạnh phúc của tôi, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi. Do vậy, những gì tôi suy nghĩ, tôi quyết định một mình, có lẽ có đúng và có sai. Tôi nghĩ nó sai nhiều hơn, nhưng bằng vào sự đau đớn và mất mát anh, tôi phải tự một mình vươn lên bằng khả năng của mình để đạt được sự tốt đẹp nhất. Tôi luôn muốn làm mọi việc tốt đẹp và tử tế.

NGC: Trong thời gian sắp tới, sinh hoạt âm nhạc của chị thế nào?

LU: Tôi đang thâu cuốn CD nhạc của anh Phương, những bài anh viết sau năm 1975, trong tập nhạc Con người một sinh vật nhân tạo. Những bài hát này cũng mãnh liệt và độc đáo như những bài hát về tình yêu. Tôi cảm được điều anh cảm. Và tôi sống với những điều anh muốn làm khi còn sống. Và tôi sẽ làm tất cả mọi thứ liên quan đến phần đời âm nhạc của anh một cách hay nhất, tốt nhất, đẹp nhất mà tôi có thể làm được. Cuốn Uyên ương trong lồng đã thâu rồi chỉ còn chờ U Mi thâu phần hát phụ nữa là xong. Tôi sẽ ra mắt CD Uyên ương trong lồng vào mùa đông năm nay.

NGC: Chị có muốn bày tỏ gì thêm?

LU: Với khán giả lúc nào tôi cũng ghi nhận lòng yêu thương mà họ đã dành cho Lê Uyên Phương từ mấy chục năm nay. Lúc nào tôi cũng cố gắng hết lòng để đáp ứng lại sự yêu thương đó.

(NGƯỜI GHI CHÉP - "VietWeekly")

13 nhận xét:

Hoàng tử Dế nói...

Mẩu chuyện linh hiển.. hay quá. Ko hiểu sao em cực kỳ tin vào những chuyện này!
Anh Linh chiều chị Minh quá, :) Bao giờ thì anh đổi đề tài nhạc khác để bọn em còn được lây ạ?

Hoang Linh nói...

@ Bảo Lâm:
- Đùa thôi, mấy bài này tuy buồn, nhưng cả nhạc điệu và ca từ đều hay, giá trị cả. Bốt lên cũng là để... nghe lại (vì nhiều khi để tản mát, ko tập trung).
- Yên tâm, entry mới lại trở về chủ đề truyền thống: con cái!
- Làm báo Tết gì đấy? Bên ấy thì thiếu gì cao thủ viết? Tuy nhiên, thấy cái gì ở đây mà dùng được, thì cứ dùng nhé :)

Bảo Lâm nói...

Chứng tỏ tui còn yêu đời chán. Tui chỉ thích nghe nhạc mạnh thôi. Ai cười thì cười, tui cứ "Đường chúng ta đi" và "Đêm trên Cha Lo" mà bồi dường màng nhĩ. Thêm nữa thì "Tiến về Hà Nội". Nghe là không có khóc chút nào.

Bảo Lâm nói...

Đang phải lo viết báo Tết đây. Ai có thì "quyên góp" cho vài bài với.
Bố cu Minh có gì vui không. Công chúa Thu Vân sắp được nghỉ đông chưa. Chẳng thấy nhắc gì cả, chỉ toàn âm nhạc thôi. Tuy nhiên tư liệu thì hay, nhưng buồn quá. Kiếp sau tui mới dám bàn đến lĩnh vực này vì tui là người dốt nhất trần gian về âm nhạc. Chỉ nghe theo cảm tính thôi. Vàng xanh đỏ da cam hay hải ngoại gì nghe tuốt.

Bảo Lâm nói...

Đang lắm mồm thì lắm mồm luôn thể. Hiện đang chết mê với "Đường về quê hương" - Quang Lê hát; "Mười năm đợi chờ" - Mạnh Quỳnh; "Lâu đài tình ái" Envis Phương đó. Còn một loạt hổ lốn xanh đỏ khác nữa. Nhưng thôi, tra tấn bố cu Minh thế là đủ rồi. Hẹn khi khác nhé.

Hoang Linh nói...

@ THM: Anh nghĩ là đối với một số bài mang tính thời cuộc, xã hội... thì nó gắn với một vài ca sĩ cụ thê nào đó - những người khác, dù kỹ thuật hay kiểu gì đi nữa, cũng khó có được "không khí" như thế. Nhạc Trịnh gần gần như thế (gắn với Khánh Ly), nhưng thực ra người khác hát (một số bài) vẫn có thể hay. Nhạc Phạm Duy nhiều bài gắn với Thái Thanh. Nhưng Lê Uyên Phương anh thấy ko ai hát hơn được Lê Uyên & Phương - vì đôi ấy họ viết và hát cho nhau, cái đó người ngoài bó tay rồi :)
Anh đã xem đoạn Lê Uyên & Phương hát, nhưng cả phim thì chưa...
@ Mẹ Dế & LP: Ý Lan õng ẹo, gọi theo kiểu ác ý là... điệu chảy nước dãi (nước miếng), tuy nhiên cũng duyên dáng đấy chứ. Phụ nữ bốn năm con như vậy là xinh :)
Ý Lan hát "Bài ko trên thứ 8" được :)

Hoang Linh nói...

@ Minh: Thế trong nước ko rởm à???

TM nói...

Công nhận Ý Lan õng ẹo, nghe sốt hết cả ruột, đúng là mẹ nào con nấy (hy vọng ở đây không có ai là fan của Thái Thanh :p)

Hoang Linh nói...

@ Mẹ Dế: OK, đả đảo tác phong của Ý Lan! Để khi nào giao lưu với chị này, ta góp ý nhé? ;)

Hana nói...

Em LP của chị đã tìm được đường vào đây rồi à hihi ;).
Anh Linh: ko chấp nghệ sĩ hải ngoại anh nhá, đồ dởm hết đấy!

Hoàng tử Dế nói...

Xinh thì có xinh ạ, nhưng hát õng ẹo thì ko chịu nổi. Đây là chúng em phê cái "thái độ" ấy chứ có nói gì về vẻ bề ngoài đâu... (cũng như anh Linh với chị Minh nói gì về như ...khỉ ấy :P)
Mỗi lần nghe Ý Lan hát, em có cảm giác bực bội... muốn phát điên. May mà chỉ tình cờ bị nghe chứ ko tự bật lên mà nghe!

TMH nói...

Thường thì các bài hát thu âm sau 75 không bao giờ địch được với các bài hát của cùng một ca sỹ mà thu âm trước 75, nhưng riêng LUP thì em thấy những bài thu trong các video Asia đều quá hoàn hảo.
Mà em thấy Khánh Ly hát nhạc của Phương cũng hay thế chứ lị. Ví dụ bài Dạ khúc cho tình nhân em thấy Khánh Ly hát chất hơn cả Lê Uyên mới lạ chứ.
Mà cái Album "tị nạn phản động" Bông hồng cho người ngã ngựa của Khánh Ly có rất nhiều bài của Phương. Phương trông lành thế mà cũng "phản động" nhể bác nhể.
Nhạc của Phương đúng là nhục tính. Nhiều máu và thịt phết, hihi.
À, xem phim Xa lộ không đèn của điện ảnh SG trước 75 có cả một cảnh hoàn chỉnh Lê Uyên và Phương vừa đàn vừa hát ở Nha Trang hay Mũi Né gì đó. Phim màu ngon lành. Đẹp lắm. Bác xem chưa?

Hoàng tử Dế nói...

Thanks bác Linh cực kỳ nhiều!
Cái bài tư liệu kia hay quá. Em đương phát tán.
Em cũng mê Khánh Ly, nhất. Còn em sợ nhất Ý Lan ỷ eo ỷ ôi, õng ẹo (cầu mong ko anh chị nào ở đây là fan của Ý Lan).
@Bảo Lâm: Ơ, đâu cứ phải chán đời mới nghe nhạc buồn chị ơi, mà nếu chán đời nghe nhạc buồn tự dưng thấy yêu đời hơn, vì thấy cũng có người buồn y như mình :P

Đăng nhận xét