10/1/08

Chuyện trong ngày




1. Đã lấy được hộ chiếu cho cún. Ảnh cún trong hộ chiếu mờ mịt, lại trắng xóa: nếu nhằm mục đích "nhận diện" thì bó tay. Ngoài ra, chỗ "nơi sinh", thấy nhà mình phiên và viết thành Bu-đa-pét, trông hơi mất... mỹ quan.

Bà nội đang bế cún và nhận xét là cún đã có hai cằm, về sau có lẽ mặt mũi sẽ phương phi như... bố. (Bố nghĩ thầm rằng, giống ai thì giống, nhưng "phương phi" như bô thì không nên, vì mặt bố "trăng rằm" lắm).

Cún đã biết "bày tỏ tình cảm" rất mạnh mẽ qua các cử chỉ trên mặt. Thích nhất là lúc cún ngạc nhiên hoặc sửng sốt vì một cái gì đó: mặt mày rất ngộ nghĩnh. Hay khi cún đắc chí, cười tít mắt, vẻ thỏa mãn. (Ảnh trên là cún đang bị... ợ :))

Giá có 2 phiên bản: một phiên bản cún cứ bé thế nào (để chơi và... thơm thỏa thích), một phiên bản lớn theo thời gian, lấy vợ, v.v..., thì hay biết mấy?

2. Bất ngờ quá, vì nhận được tấm thiệp chúc năm mới của Anna, từ Hà Nội! Gửi hôm 27-12, đến hôm nay là 11-1 đến nơi, tức là mất 2 tuần. Thời buổi này, chat lên ngôi, đến e-mail còn ngại, thì một tấm thiệp với những dòng chúc tụng viết tay như thế, đáng giá ngàn vàng :)

Quen Anna, là từ hồi vào forum svlen, dạo cậu sinh viên Vũ Anh Tuấn bị bọn đầu trọc Nga đâm chết (2004?) Cũng hồi ấy, tự nhiên thấy lại Minh, bốt toàn bài ngổ ngáo, sặc mùi bạo lực lên diễn đàn :)). Thế mới thấy thế giới này nhỏ, và cũng kỳ lạ: hai người ở hai nước, quen nhau qua forum ở một nước thứ ba :)

3. Mấy hôm nay, làm túi bụi mấy việc - có liên quan đến chính quyền Hung -, giúp mấy người quen. Dù là những việc khác nhau hoàn toàn, về tính chất, nhưng có một điểm chung, là đều hóc búa, vô phương cả.

Và còn một điểm chung nữa, là mấy anh chị quen đều nghĩ rằng, chìa khóa để giải quyết những vụ "nan y" thế này, là tiền! Những câu dặn dò sau, rất chi là đặc trưng:

- Anh nói khó với họ, rằng họ thông cảm, giải quyết cho mình, có gì mình bồi dưỡng cho họ chu đáo!

- "Đồng tiền đi trước..." em ạ, cho nó vui vẻ, thuận lợi, mình cứ mạnh dạn đi, cốt trót lọt thôi mà!

Và đến khi biết rằng, tiền không phải là cái có thể giải quyết được mọi việc, dân Việt có vẻ ngạc nhiên, và nghĩ ngay rằng, có lẽ đưa chưa đủ? Chưa đúng chỗ, đúng lúc?

Mấy chục năm trước, Hungary gần như không có chuyện ăn tiền, hối lộ. Nhưng từ khi dân mình xuất hiện ở đây, tệ nạn này dần dần xuất hiện... Thoạt đầu, rất đơn giản, từ những món quà tặng nho nhỏ như chiếc ki-mô-nô, tượng gỗ..., những bữa nem, ẩm thực Việt Nam..., cho đến chuyện đút lút trở thành phản xạ đầu tiên khi rất nhiều con Rồng cháu Tiên gặp nhân viên các cơ quan công quyền, hoặc hành chính, của Hung.

Dĩ nhiên, ai cũng thích được tặng, biếu xén, tâm lý con người là vậy. Tuy nhiên, ở xứ Hung, để những món "lót tay" ấy - nhiều khi - trở thành điều kiện khiến một chuyện gì đó được giải quyết, thì người Việt quả là đã đóng một vai trò không nhỏ!

Bố cún, tuy tiếng tăm thạo, nhưng phải cái không bao giờ biết đút lót, dù là làm hộ ai đó. Có lẽ, người ta ngại cầm tiền, quà cáp của người biết tiếng. Dù sao đi nữa, đây vừa là một ưu điểm (không phải luồn cúi - vì đút lót, kiểu gì đi nữa, cũng đã là luồn cúi), nhưng cũng có cái hại là đôi khi không làm được những điều mình muốn một cách suôn sẻ (vì chả ai chịu ăn hối lộ để giải quyết cho mình) :)

Có một câu chuyện nhỏ, ở đây, liên quan đến đề tài này.

4. Vẫn nên có tí tẹo mu-dích cho nó "có không khí"! :)

"Giấc mơ hồi hương" (Vũ Thành), bài này hay lắm, hình như TMH chưa giới thiệu nhỉ? Ai có các version khác, cho xin nhé!

Mai sẽ bắt đầu tô-bích nhạc chiến đấu cho có khí thế tẹo!

5 nhận xét:

Hoang Linh nói...

@ Minh: Hồi ấy em rất ngổ ngáo, hô hào bạo lực lắm! Còn chạy vào cả forum Giáo dục để truy lùng 1 giai nữa :)

Hana nói...

Oi nhac chien dau la em ko them vao nua dau nhe!
Ma hoi xua buon cuoi nhi, tu dung em voi anh mat lien lac. Den nam 2004 lai tu dung vap phai nhau tren SVLEn. Hoi ay em con keu goi nem bom bon troc hay sao i nhi hihi

Anna nói...

Hi, anh vui là em thấy hạnh phúc. Năm nào cũng vậy em thường hay gửi bưu thiếp cho bạn bè mình ở gần và ở xa. Em thích cái cảm giác được ghi những lời chúc bằng tay (mặc dù chữ xấu mù anh nhỉ), ra bưu điện nhìn các cô nhân viên kỳ cạch cân thư rồi chính tay mình thả thư vào hòm. Chả hiểu sao giờ thư lại đi muộn thế. Em gửi thư sang Nga mà giờ chưa thấy ai hồi âm gì cả, chẳng lẽ sang Nga còn chậm hơn sang Hung sao anh? Đến bó tay. Em rất thích và trân trọng cái duyên của cuộc sống. Rất khó để giải thích phải ko anh?

Kiều Diệp nói...

Anh dùng từ mặt "trăng rằm" là không ổn. Ai lại "so phấn với vôi" như thế chứ. Theo anh ở đây ai là vôi? Hehehe

Hoang Linh nói...

@ Anna: Chữ đẹp đấy chứ, có gì đáng phàn nàn đâu.
Nga họ ăn Tết và Noel muộn hơn Châu Âu nên chắc bưu điện còn chơi dài. Em cứ yên tâm, trước sau cũng đến :)
@ Diệp: Dạo này đanh đá thế, có "sự cố" gì à? :)

Đăng nhận xét